iPub.vn Covid banner

Bài học về đồng tiền rách

G-Blue       4 năm trước       262 lượt đọc

Thanh thản là khi biết buông bỏ...

Tôi còn nhớ như in ngày hôm ấy tôi gặp An, cô bé hàng xóm kém tôi hai tuổi nhưng lại dạy tôi một bài học vô cùng quý giá và cho đến bây giờ vẫn luôn nhắc nhở tôi phải biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác và chấp nhận thiệt một chút cho cuộc sống tốt đẹp hơn.

Đó là một buổi chiều cách đây lâu lắm rồi, tôi sang nhà rủ em góp tiền mua chung quả cầu về đánh cầu lông. Cô bé lôi trong một cái hộp ra có một tớ 2000 đồng và một tờ 20000 đồng, đưa cho tôi tờ 2000 đồng và hỏi có đủ không. Tôi lắc đầu phải mỗi đứa 5000 đồng cơ. Mặt em xị xuống ''em không đủ rồi''.''Thế còn 20000 kìa?'' tôi hỏi.''Tờ đó bị rách rồi''.''Mang ra đây xem có dán được không?''.''Thôi chị ạ''... Tôi có nói thế nào cô bé cũng bảo thôi coi như không có tờ tiền đó. Mà tôi thấy rồi đồng ấy chỉ bị rách có tý xíu dán vào đem tiêu cũng chẳng ai nhận ra đâu. Rồi An vào nhà cầm bật lửa mang ra góc vườn vui vẻ đốt luôn tờ polyme màu xanh trước con mắt ngạc nhiên của tôi.

Tôi đã chê An đúng là ngốc 20000 đấy với trẻ con như chúng tôi thì 1000 cũng quý chứ đừng nói là 20000 thế mà cô bé đem đốt đi trong khi chúng tôi hoàn toàn có thể dán lại đánh lừa người bán hàng. Tôi đã nghĩ về những thứ mà lúc đó tôi có thể mua với 20000. Nếu An không tiêu thì cho tôi có phải hơn là đốt không? Tôi sẽ mua bim bim, kẹo mút,... đứa cùng ăn chứ tôi có ăn một mình đâu. Rõ đốt tiền đi thế mà hôm ấy chúng tôi cũng không có cầu lông chơi. Tự nhiên tôi lại đâm ra tiếc tiền dù tiền đó vốn chẳng phải của mình...

Cho đến một hôm tôi bị người bán rau ngoài chợ trả lại tiền thừa bằng một đồng 10000 cũng bị rách như tờ 20000 của An nhưng được dán lại cẩn thận nhìn qua không thể phát hiện ra được. 10000 thôi cũng đủ làm tôi bực mình, tiếc lên tiếc xuống. Trách người bán hàng xấu tính trả lại tôi tiền rách, trách mình ngu không xem kĩ khi cầm tiền,... Hình ảnh cô em hàng xóm đốt tờ polyme xanh 20000 ở góc vườn chợt hiện lên làm tôi chột dạ. Tôi bỗng thấy xấu hổ vô cùng và nhận ra An đã dạy tôi một bài học dù cô bé nhỏ hơn tôi hai tuổi.

Đồng tiền vốn là thứ truyền đi truyền lại và nó chỉ biến mất khi một người chấp nhận thiệt lôi nó ra khỏi vòng tuần hoàn liên tục kia. Nếu ngày ấy An không đốt tờ tiền ấy mà nghe theo tôi dán lại đem tiêu thì nó sẽ lại ra ngoài kia truyền tay từ người này sang người khác và cũng rất có thể một ngày sẽ về tay tôi. Dù nó về tay ai thì cũng chắc chắn một điều rằng người cầm nó trên tay phát hiện ra nó không còn nguyên vẹn cũng sẽ rất bực tức. Có thể người đó sẽ buông lời trách móc người bán hàng giống tôi, ai dám khẳng định sẽ không nghĩ cách tiếp tục vòng xoay mới cho đồng tiền đó. Không thể trách họ được. Dễ hiểu thôi vì làm ra đồng tiền khó lắm, mấy ai sẵn sàng từ bỏ chứ nhất lại với học sinh như chúng tôi chưa làm gì ra tiền thì lại càng khó chấp nhận.

Tôi cảm phục An, 13 tuổi em đã làm được việc mà 15 tuổi tôi không thể và có lẽ còn rất nhiều người lớn chưa làm được. 13 tuổi em đã biết nghĩ cho người khác, chấp nhận từ bỏ để không còn ai phải hứng chịu hậu quả từ đồng tiền đó nữa.

Có lẽ vì thế mà tôi thấy An luôn sống vui vẻ, hồn nhiên và tốt bụng. Ai gặp cũng sẽ ngay lập tức thiện cảm với cô bé nhỏ nhắn luôn rạng rỡ nụ cười trên môi này. Còn với tôi cô bé hàng xóm vẫn luôn làm tôi thấy nể và yêu mến như một cô em gái.

Tôi cầm đồng tiền 10000 rách kia châm lửa đốt dù trong lòng vẫn hơi tiếc nuối. Nhưng nghĩ đến đồng tiền ấy sẽ biến mất và không ai còn phải bực mình vì nó nữa tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn...


Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!