iPub.vn Covid banner

Cố lưu giữ những điều tiếc nuối của thanh xuân

Phương Nhất Sinh       4 năm trước       394 lượt đọc

Một hồi ức thanh xuân đẹp đẽ bởi vì trong đó có niềm vui hăng say với bạn bè trường lớp, những nổi buồn bâng quơ khi bạn bị thầy cô cho điểm kém, hoặc là những tình cảm chớm nở của tuổi 17 khi cảm nhận được lần đầu mình để ý tới ai đó.

Mấy hôm nay, lại loay hoay tất bật dọn dẹp lại nhà cửa, đương lúc vô ý lại tìm được mấy tấm ảnh củ của những năm cấp ba, những dòng chữ nguệch ngoạc hằng hiện lên trong cuốn lưu bút xanh ngày xưa, đột nhiên chuyện củ ngày xưa lại bất giác ùa về, từng câu chuyện hình ảnh một hiện lên mảy may không chút mất mát.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây thôi mà bản thân đã 23 tuổi, ngần mấy năm vụt qua như cái chớp mắt, vậy mà khi hồi tưởng lại từng chuyện một ở thời cấp ba cứ như câu chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Cứ nhớ về những bộ áo dài trắng thướt tha dáng kiều nữ, những con đường quen thuộc đến từng cành cây ngọn cỏ mà ngày nào cũng háo hức đạp xe đến trường, giờ con đường ấy cũng mấy năm chưa đặt chân đến, lại nhớ về cây phượng trước sân trường, cứ mỗi dịp hè về phượng hồng nở rộ cành cây, ve sầu kêu inh ỏi vang cả ngôi trường, và những đứa bạn thân nghịch ngợm suốt ngày chỉ có chọc mình là giỏi. Nhớ nhiều chuyện như vậy mới nghĩ đến rằng bản thân mình đã trưởng thành rồi, không giống như tôi của mấy năm về trước suốt ngày chỉ có những chuyện ăn, học, đến trường, đến chỗ học thêm, mặc dù khi ấy đống bài tập chất cao như núi lúc nào cũng làm cho tôi không thở nổi, nhất là môn anh văn thần thánh đáng sợ kia cứ khiến cho tôi mất lần lên tim vì trả bài, kiểm tra, nhưng tháng ngày cấp ba lại là tháng ngày vô lo vô nghĩ nhất, không có lo chuyện tốt nghiệp sau này sẽ làm gì, nào là tiền nhà, tiền sinh hoạt, tiền điện, nước…, lương tháng chỉ với tám triệu thì biết đến khi nào mới mua nổi nhà, mới cho cha mẹ một cuộc sống tốt, bây giờ cứ mỗi lần mở mắt thức dậy chỉ biết đến công việc, lo sợ cuộc sống đến mức chán ngán, nhiều lúc chỉ mong khi ngủ dậy bản thân lại trở về với những năm cấp ba, được gặp lũ bạn “khốn kiếp thân thiện” và cả người ấy nữa, bản thân cứ luôn muốn sống trong ảo cảnh cấp ba mà quên đi ở hiện tại.

Cũng không biết bây giờ lũ bạn kia giờ thế nào rồi, cuộc sống có được như ý nguyện không, tôi luôn nhớ mãi câu nói trước khi chia tay bọn chúng, cứ hứa là sau này nhất định sẽ gặp lại nhau, “sau này” là bao giờ, cái hẹn sau này cũng thật dài mà, biết đến năm nào tháng nào. Thanh xuân dùng để chờ đợi cái hẹn này của tụi nó.

Con người cũng thật kỳ lạ, lúc nhỏ lại cầu mong cho bản thân mau chóng trưởng thành, muốn kiếm thật nhiều tiền, mua những thứ mình thích, thoát khỏi sự kiểm soát của cha mẹ, muốn đi tìm một chân trời mới cho riêng mình, nhưng khi trưởng thành rồi, rời khỏi ngôi nhà ấy đến với một nơi hòan toàn xa lạ để sinh sống lại bất chợt nhận ra rằng bản thân cảm thấy hối hận muốn quay lại chốn cũ kia.

Tôi lại nợ thanh xuân quá nhiều thứ chưa giải quyết được, chưa từng cho ba mẹ cuộc sống tốt, lời hẹn của bạn bè vẫn chưa thực hiện được, chúng ta cố gắng níu giữa thanh xuân nhưng không cách nào níu giữ được, đành lực bất đồng tâm, nếu bỏ rơi thanh xuân thì lại cảm thây tiếc nuối. Rốt cuộc phải làm sao cho đặng, cũng không nên sống mãi trong hồi ức như vậy được, bản thân phải thật tỉnh táo để tiếp tục bước tiếp đoạn đường này, cố gắng hoàn thành từng việc một, thay vì cứ chốn chạy hãy quyết tâm đối mặt giải quyết một lần cho tận gốc.


Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!