iPub.vn Covid banner

Những bức tranh có phông nền màu trắng

Nguyễn Đoài       4 năm trước       371 lượt đọc
Tất cả cứ như mơ cho đến một ngày hai năm sau, nàng nằm xuống bên vệ đường khi tay vẫn cầm hai que kem. Chiếc xe khách đi ngược chiều phóng ẩu đâm thẳng vào người nàng, tước đi mạng sống của nàng ngay trước mắt bạn tôi. Bạn tôi nhìn rõ một một nhưng rồi cứ đứng trân, không khóc được, không ú ớ được, tay chân cũng không làm gì được cứ đứng trân ra đấy. Cảm giác như ánh sáng cả thế giới như vụt tắt trước mắt mình. Tất cả tối om. Bạn tôi muốn òa lên, muốn la, muốn hét nhưng rồi mọi âm thanh cứ dồn ứ tại cổ họng rồi dội ngược vào lòng và bị chôn chặt ở đó, không thể thoát ra cũng không thể tiêu hóa. Tất cả cứ vón cục tủa gai nhọn đâm vào lòng đến ứa máu, đau đớn và tê dại.

“Ê này tao yêu rồi đấy.” Bạn tôi cất tiếng nói khi chúng tôi đang ngồi uống bia.

“Wow, tin xứng đáng lên trang nhất ấy nhỉ, em ấy thế nào?”

“Em ấy xinh, năm nay mới hai mươi tuổi .”

“Thật không đó.” Tôi nghĩ thật nhanh. “Thế là thua mày mười tuổi?”

“Ừ. Đúng mười tuổi không làm tròn.” Bạn tôi ngồi bấm đốt tay.

“Mày gặp em ấy thế nào?”

“Thì gặp thôi, tau đi ngược dòng, em ấy đứng yên đó.” Bạn tôi nhấp ngụm bia rồi châm điếu thuốc.

“Rồi sao nữa, gặp thế thì yêu thế nào được.” Tôi sốt ruột.

“Ờ nhỉ, lúc thấy nàng ở đằng xa thấy dáng người thôi mà tim tao đập loạn xạ, tao có cảm giác quen lắm, như gặp chỗ nào rồi ấy, nhưng mà rõ ràng là chưa gặp chỗ nào cả.” Bạn đột nhiên im lặng

“Tiếp đi chứ.” Tôi giục

“Lúc tới gần tao muốn lướt qua, nhưng chân tao không nghe lời cứ đứng khựng lại. Em ấy lúc đó đang đội mũ lưỡi trai, tóc cắt ngắn, mặt cúi gằm mải lướt điện thoại nên không chú ý tới tao. Tao cứ đứng như trời tròng cố nghĩ câu làm quen mà câu nào cũng không được cả.” Bạn tôi ngừng lại rít một hơi thuốc rồi khoan khoái nhả ra một làn khói lửng lơ trước mặt. “Rồi bất ngờ em ấy ngẩng mặt lên nhìn thẳng tưng vào tao, tao rét, dợm bước đi thì em ấy gọi giật lại.”

“Cá tính thật chứ chả chơi.” Tôi phụ họa.

“Ừ,” anh bạn tôi tiếp,.“Em ấy nói này ông kia trả tiền đây, tao hỏi lại tiền gì thì em ấy nói là tiền phí đứng nhìn em ấy.” Bạn tôi tiếp tục rít thuốc. “Dễ thương không cơ chứ.”

“Cha của cá tính.” Tôi đáp. “Rồi mày làm sao?”

“Lúc ấy tự nhiên đầu óc tao sáng suốt lạ thường mày, tao nói, cô không nhìn tôi sao biết tôi nhìn cô. Tiếp đó được đà tao tới luôn.”

“Như thế là yêu thôi á?”

“Ừ, tao rủ nàng đến ngồi nói chuyện tại một cái ghế đá gần đó, tao bảo nhìn em quen quá không biết anh gặp ở đâu rồi, anh nói thật. Em ấy bảo em cũng thế, thấy anh quen quen, không biết gặp ở đâu rồi. Trùng hợp đến thế chứ lại. Vậy là tao và em ấy ngồi nói chuyện hết buổi chiều. Kinh điển chưa?”

Bạn tôi nhấp tiếp ngụm bia rồi im lặng ngồi hút thuốc, một lúc sau bạn tôi nói.

“Nhưng mà tao thấy sao sao ấy mày ạ.”

“Sao là sao?” Tôi hỏi

“Có khi em ấy là nàng cũng nên.”

---

Từng có một thời bạn tôi mười tám nàng của bạn tôi cũng mười tám, gặp và yêu nhau ở năm đầu đại học. Họ thanh mai trúc mã, như một cặp trời sinh. Tới đâu họ cũng hút được ánh mắt từ mọi người. Cả hai yêu nhau một tình yêu chân thành và cuồng cháy của tuổi trẻ. Với bạn thì nàng quan trọng hơn tất thảy mọi thứ trên đời.

Tất cả cứ như mơ cho đến một ngày hai năm sau, nàng nằm xuống bên vệ đường khi tay vẫn cầm hai que kem. Chiếc xe khách đi ngược chiều phóng ẩu đâm thẳng vào người nàng, tước đi mạng sống của nàng ngay trước mắt bạn tôi. Bạn tôi nhìn rõ một một nhưng rồi cứ đứng trân, không khóc được, không ú ớ được, tay chân cũng không làm gì được cứ đứng trân ra đấy. Cảm giác như ánh sáng cả thế giới như vụt tắt trước mắt mình. Tất cả tối om. Bạn tôi muốn òa lên, muốn la, muốn hét nhưng rồi mọi âm thanh cứ dồn ứ tại cổ họng rồi dội ngược vào lòng và bị chôn chặt ở đó, không thể thoát ra cũng không thể tiêu hóa. Tất cả cứ vón cục tủa gai nhọn đâm vào lòng đến ứa máu, đau đớn và tê dại.

Bạn tôi cứ thế im lặng một thời gian dài, không nói, không cười, không buồn cũng chẳng vui. Cho đến một ngày bạn tôi chạy ra bãi biển hú hét lên, tiếng hét như một con thú bị thương, đang cố vùng ra khỏi cái bẫy với nỗi tuyệt vọng đang lấn dần. Nước mắt giàn dụa, cứ thế cho đến khi bóng đêm nuốt chửng thân hình cũng nỗi tuyệt vọng cùng cực của bạn.

Những ngày sau đó tôi thấy bạn đã trở lại được cuộc sống bình thường, tuy không còn nói năng nhiều như trước nhưng trên môi đã lớt phớt nụ cười (tôi nghĩ là thế). Bạn trở lại trường đi học đều đặn như trước, chọn cho mình một góc sau cùng trên giảng đường. Đôi khi lại thấy bạn ngồi cười một mình, cười rất hạnh phúc. Nhiều người bảo bạn có lẽ đã bị ở não, hay bị đâu đấy ở thần kinh. Nhưng không, bạn vẫn học hành bình thường, vẫn vượt qua được các kỳ thi. Vẫn có thể nói chuyện trao đổi việc học hành, làm việc nhóm như một ai khác.

Bình thường thì bạn sống và làm việc ai cũng nghĩ - kể cả tôi, rằng bạn như quên hẳn được nàng, đã vượt qua nỗi đau. Nhưng mỗi lần chúng tôi uống bia với nhau, khi đã ngấm mem bạn lại nói về nàng. Về một biến thể khác của mình, khi bạn đã chấp nhận nhận sự việc coi đó là một phần không thể tách rời của sự sống.

“Chiếc xe khách đó chán quá mày ạ.” Bạn như nói trong vô thức.

“Chán sao?”

“Thì nó chỉ cướp đi mỗi nàng của tao, chỉ mỗi nàng, mày hiểu không.”

“Ừ, thì hiểu thế.”

Bạn tôi đưa điếu thuốc lên mồm, châm lửa rồi chậm rãi nói tiếp.

“Biết là trời luôn công bằng, không lấy đi của ai tất cả. Nhưng sự công bằng này nó như một lưỡi dao cùn ấy, lâu lâu nó lại cứa vào tao một lần, không đứt cũng chả chảy máu, nó cứ đau âm ỉ.”

Tôi nhấp ngụm bia, và ngồi im lặng cố gắng thẩm thấu những điều bạn vừa nói.

“Giả như ông trời đừng có công bằng với tao. Lấy luôn hết sạch những ký ức của tao đi, hoặc lấy luôn mạng tao cũng được.” Bạn tôi tiếp tục. “Thì lúc đó những ẩn ức của tao với nàng không còn được nhắc lại trong trí nhớ nữa. Tao quẳng đi được lưỡi dao cùn ấy đi. Tao chỉ ước được có thế, nhưng mà trời công bằng quá không lấy hết của ai cái gì.”

“Giờ mày tính sao.” Tôi hỏi.

“Sao với trăng gì, có đếch gì đâu mà tính.” Giọng bạn ngang tàng. “Cứ sống với sự công bằng được ban phát đó thôi. Chấp nhận nó và biến nó trở thành một phần thân thể của mình. Giờ thì ngoài sống chung với cái chết đang thường trực của mình ra, tao còn sống chung với cái chết của nàng.”

“Hay là mày thử đến sống một nơi khác xem sao, người ta vẫn thường hay chọn cách đó để quên đi một thứ gì đó trong đời.”

“Chắc thế thật.” Sau một quãng trầm ngâm bạn tôi nói tiếp. “Nhưng mà trong tích tắc tao có thể dời thân thể mình đến một nơi khác, nhưng mất bao lâu để dời những lưu niệm ra khỏi thân thể mình. Với lại điều duy nhất hiện giờ tao có thể làm cho nàng là sống chung với cái chết của nàng.”

Bạn tôi tiếp tục nhấp bia, và nhìn vào đốm sáng của điếu thuốc.

“Nhưng mà chuyển đến một nơi khác thì đúng là hữu ích cho những ai muốn quên thật.”

“Ý là mày không muốn quên.” Tôi hỏi.

“Như tao đã nói thôi, chấp nhận nó biến nó thành một phần thân thể của mình.”

Bạn ngồi ngã người dựa hẳn vào ghế ngữa mặt lên trời phà một cột khói thuốc dài vào không khí.

“Lúc đầu tao cũng không nghĩ mình lại chấp nhận được chuyện ấy.” Bạn nói khi vẫn còn ngửa mặt lên trời. “Kiểu như một sự bi quan cực đoan, nó khống chế trí óc của mình, hướng đến những điều tối tăm nhất. Thực sự lúc ấy tao cảm thấy thế, không thở nỗi được ấy chứ.”

“Lúc đó mày làm gì để thoát khỏi sự bi quan cực đoan đó?”

“Làm đếch gì được. Ngồi im đấy chờ thời gian thôi. Cũng có người sau một khoảng thì có thể tiếp tục sống bình thường, có người thì cơn dư chấn kéo dài không biết khi nào dứt. Bề ngoài thì nhìn họ bình thường, nhưng sâu thẳm trong họ có một cái gì đó vĩnh viễn thay đổi. Như kiểu một vật thể bị tác động một ngoại lực quá lớn làm hình dạng méo mó, hư hỏng. Mày có sữa chữa thì cũng không bao giờ đạt được trạng thái hoàn mỹ như ban đầu, chỉ có thay mới. Nhưng mà ông bà già tao đâu có sản xuất tao theo kiểu hàng loạt.”

“Có lẽ mày vẫn còn dư chấn.” Bạn lập tức nhìn vào tôi khi tôi nói. “Ý tao là nụ cười vô cớ của mày ấy, tao nghĩ là nó liên quan đến nàng.”

“Ừ, đúng thế thật.”

Đó là một trong những lần chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau khi bạn vẫn còn học đại học.

---

Bạn tôi giờ đã rã trường và đi làm. Tôi cũng thế, tôi thì đã lập gia đình và sinh con. Những bận bịu không tên lấp kín hết những khoảng thời gian thừa thải sau công việc. Chúng tôi không còn gặp nhau nhiều như trước. Thỉnh thoảng tôi có đến nhà bạn uống bia.

Bạn giao tiếp chỉ đủ thiết lập các mối quan hệ trong công việc. Luôn giữ các mối quan hệ ở trong một chừng mực nào đó, không muốn tiến xa hơn kể cả với bạn khác giới. Dường như những cơn dư chấn vẫn còn cuộn lên trong bạn. Và những cơn dư chấn đó như một tấm rào chắn nó không cho bạn bước ra, cũng không cho người khác bước vào.

Bạn sống một mình, nhà cửa đơn giản, ít đồ đạc nếu như không muốn nói là trống không. Trên tường treo những bức tranh mà người khác nhìn vào cũng có cảm giác trống không nốt. Hai bên bức tranh toàn những hình thù kỳ dị không ai đoán ra được, ở chính giữa chiếm phần lớn diện tích bức tranh chỉ là một màu trắng. Nếu đứng nhìn chăm chú vào đó ta cứ có cảm giác như đang nhìn vào một khối vô hình sâu thẳm, mênh mang, nhưng hoàn toàn không có gì. Nó như là không khí. Các bức tranh đều na ná nhau như thế. Tôi gọi đó những bức tranh có phông nền màu trắng.

Vào một ngày trời mùa đông cuối tháng mười hai. Trời mưa lất phất, gió rét căm căm. Bạn gọi tôi đến nhà uống bia. Tôi sắp xếp công việc và đến lúc khoảng gần tám giờ tối. Bạn ra mở cửa đón tôi cùng cái siết chặt tay thường có của những người bạn lâu ngày không gặp nhau. Tôi bước vào nhà và đứng hà hơi vào đôi tay đang lạnh cóng của mình trước khi ngồi vào chiếc ghế nệm nơi phòng khách. Căn phòng trở nên ấm cúng với những ánh sáng màu vàng từ những chiếc đèn treo ở tường và trên trần nhà. Những bức tranh có phong nền màu trắng ấy vẫn nằm im lìm nghiêm cẩn trên tường. Tôi ngước nhìn lên chúng một chút, cũng như bao lần cái phần màu trắng có thể định lượng được bằng cách đo đạc ấy nó vẫn phản chiếu lại tôi một cõi mênh mang sâu thẳm. Không hiểu bạn tôi nhìn vào đó thì thấy được hoặc cảm nhận được điều gì nhỉ? - tôi nghĩ - Phải chăng là nhìn thấy tận cùng của một thứ gì đó.

Tôi thôi nhìn những bức tranh khi bạn vừa lấy ra một hộp bia, cùng với ít đồ nhắm.Trời lạnh nên chúng tôi không uống đá.

Bạn khui bia, chúng tôi chạm lon và uống một hơi dài.

“Lâu ngày quá.” Bạn nói khi uống xong bia.

“Ừ, lâu ngày quá,” Tôi đáp.

Chúng tôi uống bia và hỏi thăm tình hình của nhau trong quãng thời gian dài không gặp mặt. Theo như bạn nói thì công việc, cuộc sống của bạn vẫn bình thường. Sắp tới có thể sẽ được thăng chức.

Khoảng một tiếng sau thì trên sàn nhà đầy rẫy những lon không, chúng tôi uống đâu hơn nửa hộp, lạ là tôi vẫn chưa có dấu hiệu ngấm men bia. Căn phòng đóng kín, khói thuốc bay lơ lững dày đặc như một màn sương.

“Không sao chứ?” Bạn nói khi chỉ vào khói thuốc đang lơ lửng trước mặt chúng tôi.

“Không, cứ hút bình thường thôi.” Tôi đáp.

Bạn nhìn chắm chú vào làn khói đang lơ lững như thể đang tìm một thứ gì đó trong làn khói ấy.

“Chả thấy hình hài thần chết nào nằm ở đó hết nhỉ?” Mắt bạn vẫn nhìn vào làn khói.

“Đang nghĩ gì thế?” Tôi hỏi khi nhìn vào mắt bạn.

“Có nghĩ gì đâu, ngoài công việc ra thì chả nghĩ được cái gì.”

“Chuyện xãy ra cũng lâu rồi, mày chưa thoát ra được à?”

“Cũng có lúc khỏa lấp được, lúc không. Mình cũng muốn khỏa lấp hết đi nhưng mà nó cứ như làn khói này, nhìn thấy đấy nhưng có nắm được trong tay mình đâu thành ra không vứt đi đâu được.”

“Thì cũng phải quên đi chớ, thử yêu ai đó xem.”

“Thì cũng yêu rồi đó. Mày còn nhớ có một thời gian khoảng gần một năm tao vào làm việc ở chi nhánh trong Sài Gòn. Lúc ấy tự nhiên không còn nghĩ đến nữa, và cũng đã yêu được một em cùng chỗ làm. Nhưng rồi một hôm em ấy hỏi, anh đã từng yêu ai chưa kể em xem. Thế là xong.”

“Hay mày chuyển vào Sài Gòn ở hẳn đi.”

“Cũng không biết nữa. Sau đó tau có ở lại Sài Gòn thêm thời gian nhưng rồi vẫn cứ nghĩ đến.”

Chúng tôi giờ chỉ uống cầm chừng, từng ngụm nhỏ. Bạn vẫn tiếp tục nhã khói vào căn phòng.

“Thực sự không còn cách nào à?” Tôi hỏi.

“Thực ra thì lúc em ấy hỏi, tao liền nhớ lại nhưng nó cũng không còn gây chút đau đớn nào nữa. Nhưng ít hôm sau khi đang làm tình với em ấy, đang trong lúc cả hai chuẩn bị cùng lên đỉnh thì hình ảnh trước mắt tao lại là nàng, xuýt nữa tao kêu tên nàng thành tiếng. Tao choáng váng đẩy em ấy ra, ngồi thở dốc, mồ hôi ra cùng mình. Một lát sau tao xin lỗi em ấy rồi ra về.”

“Thế bây giờ?”

“Cũng thế thôi, không còn đau đớn gì. Không còn cây dao cùn nữa.”

“Thật không?”

“Thật.” 


Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!