iPub.vn Covid banner

SINH VIÊN NGHÈO GẶP PHẢI “ĐA CẤP”

Viễn Nhạc       4 năm trước       266 lượt đọc

Đời sinh viên nhất định phải bị vùi dập.

Thời sinh viên của bạn có gì vui? Tôi không biết các bạn sẽ nghĩ sao khi nhắc đến hai từ sinh viên, các bạn trẻ khi mới lên đại học thường hay mơ mộng về những thứ tốt đẹp như sẽ có những câu chuyện cổ tích thời sinh viên đẹp đến mức "hoa rơi có ý nước chảy có tình", hoặc sẽ là những công việc bán thời gian nho nhỏ liên quan đến chuyên ngành mình học. Sếp ở công ty nhiệt tình chu đáo bạn bè đồng nghiệp yêu thương, mướn một căn nhà trọ vừa đủ sống, hằng ngày vừa đi học vừa đi làm khỏi phải ăn bám ở bố mẹ...! Tất cả đã sai lầm rồi, tỉnh mộng đi!

Tôi là một cô sinh viên “nghèo”, tiền cha mẹ cho mỗi tháng nếu chi đều cho hằng ngày chắc sẽ dùng đủ đến cuối tháng; nhưng phận làm con gái lúc nào cũng chi lặt vặt cho thứ này thứ kia, sắm này sắm nọ cuối tháng túi rỗng không, phải sinh nhai lam lũ để bù vào khoảng hố. Trong khi bạn thật tâm muốn tìm một công việc để cố gắng làm thì lại gặp toàn “đa cấp”. Thân đã nghèo còn mắc phải chữ eo, tính từ thời điểm lên đại học cho tới bây giờ phải nói là số cực kỳ nhọ, không đa cấp thì lừa đảo hết mấy chập. Nhưng lần đầu là sâu đậm nhất, ký ức khó quên của thời sinh viên. Vì nghe lời dụ dỗ ngon ngọt ở trên trang tìm kiếm thông tin việc làm tôi đã trót dại tin lời của mấy chị dễ thương “đa cấp”. Chị ấy đăng “phụ bán hàng ở quận 3, quận 7, Thủ Đức, Bình Tân, một buổi 150 nghìn việc nhẹ lương cao, chính vì thấy công việc phụ bán hàng việc nhẹ lương cao ấy cộng thêm câu “rảnh ca nào làm ca đó” mà thân con gái lặn lội từ ký túc xá đại học quốc gia xa xôi tận Bình Dương đến quận ba Cách Mạng Tháng Tám tìm việc, lúc đầu tôi không biết chị đưa cho mình cái địa chị khống, cứ loay hoay tìm địa chỉ miết nhưng không gặp, hình như nó là cái địa chỉ chỗ shop quần áo, tôi bịt khẩu trang thân mang áo khoác, chân mang giày ba ta, toàn thân bịt kín người cứu lững la lững lự đứng ở trước cửa shop không dám hỏi thăm cũng chẳng biết phải làm sao nên cứ ngó ngang ngó dọc trước cửa. Chuyện gì đến sẽ đến, anh chủ quán ra quát cho tôi một trận lớn, tôi giật mình hốt hoảng ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chị đón tôi trước công ty mang tên Thiên Hòa, nhìn bên ngoài có vẻ đúng là công ty chuyên nghiệp, nhưng khi theo chị bước lên trên thì…. Khi bạn ở nhà quê mới lên lại tận mắt nhìn thấy môi trường năng động như vậy chắc hẳn rất hào hứng, tôi nhìn thấy có rất nhiều bạn sinh viên như mình cùng đến xin việc nên tỏ vẻ an tâm phần nào, chị ấy đưa tôi đi chào hỏi hết anh chị này tới anh chị nọ, trong họ rất nhiệt tình chào đón mình, nhưng sau cùng lại đến anh được cho là chuyên nghiệp nhất để trò chuyện với mình. Lúc đầu tỏ ra thân thiết vui vẻ sau đó là giảng cho tôi một tràng đạo lý dài luyên thuyên về đạo lý kinh doanh cách làm ăn trong môi trường cạnh tranh đấu đá trong thời buổi nay, nghe có vẻ đúng đúng, tôi càng nghe càng thích, dường như họ đã câu dẫn con mồi vào đúng chỗ, anh ta bắt đầu đi thẳng vào chủ đề chính, chính là “tiền” đó quý vị, nạp 500 nghìn để mua cuốn sổ tay mua bán chuyển từ Hà Nội xa xôi vào với giá “rẻ” ấy, nạp vào rồi mới bắt đầu công việc. Khi ấy tôi xanh cả mặt mày, chân cũng bắt đầu run lên, gặng hỏi anh ta “em không mang tiền”, anh ta liền chơi chiêu với mình, quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, anh ta nói muốn thử lòng trung thực của bản thân tôi đến đâu nên đòi xem ví tiền của mình. Như một cú tát vào mặt, khi ấy tôi không thốt nên lời tâm thần bất động, chỉ chầm chầm nhìn anh ta như muốn rơi giọt lệ hồng, quả nhiên là cao thủ trong nghề, bí quá không biết đối phó ra sao nên đành ngậm ngùi đi lấy ví, may mà hôm qua chỉ mới rút 100 nghìn đi xe buýt nếu không toi đời số tiền ít ỏi còn lại rồi! Anh ta xem tiền của tôi rồi cười mỉm thân thiện, tôi tưởng mình thoát được một trận đại kiếp nhưng đành lòng nào hắn ta cũng đòi triệt tiêu cả 100 nghìn số tiền ít ỏi còn lại. Hắn bắt mình mua hai gói cà phê nguyên chất không chất cà phê với giá 50 nghìn. Thôi rồi, phải mua thôi nếu không mua thì làm sao bước chân khỏi đây. Tôi đắng lòng nuốt nước mắt vào trong, lúc bản thân đưa tiền cho họ còn cố tỏ ra là mình ổn. Nhìn ngắm xa xa công ty Thiên Hòa tôi bàng hoàng ra về. Tiền mất tật mang, tôi đem chuyện này kể cho thằng bạn thân nghe, nó nói công ty Thiên Hòa không phải đa cấp mà là “ông nội của đa cấp.”

Từ chuyện khai trương đa cấp ở công ty Thiên Hòa tới giờ, tiếp nối thành công đó mỗi lần đi xin việc ở đâu cũng điều đụng phải hết bán hàng rồi đến đóng gói sản phẩm nhập liệu các thứ. Chỉ 8 triệu có thể trở thành tỷ phú còn làm việc trong môi trường năng động và đầy sáng tạo. Lừa người à, Có thể nói đây là một câu chuyện hài nhưng rút được rất nhiều kinh nghiệm cho bản thân trong quảng đời sinh viên sắp đến, sau này còn có cái kể cho tụi nhỏ nghe.

Sinh viên là phải bị vùi dập.


Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!