iPub.vn Covid banner

[Truyện tam đề] Gian lận - Mưa - Điều hòa

KK7       3 năm trước       413 lượt đọc

Đằng sau lưng, từ các phòng ban khác, tiếng cười nói lao xao vang đến. Tôi vội vàng rảo chân ra đường lớn, rẽ nhanh hướng về nhà. Đường phố nhòe nhoẹt trong tâm trí của những người không quan tâm, rồi chìm tắt xuống dưới những lo âu đời thường. Tôi nghĩ đến ngày mai. Làm thế nào tôi quay lại trung tâm một cách bình thường được sau khi đã tạo ra tiếng xấu như thế đây?

“Vậy rốt cục em có cho tôi mượn báo cáo quan trắc mẫu vật không?”

Tôi cúi gằm, mắt hướng đến một điểm không xác định. Trong đầu tôi, những suy nghĩ giờ cứ bung ra, chạy theo cách ứng xử một nền văn hóa khác, khiến chân tay tôi trở nên lúng túng, mặc dù nó chẳng việc gì phải thế cả. Khoảng cách chiều cao khiến tôi không nhìn được người đồng nghiệp đang cố ra lệnh, đề nghị hay van nài kia, thậm chí tôi còn chẳng rõ anh ta đang đứng đằng trước, đằng sau hay bên cạnh tôi nữa.

Xung quanh tôi, mọi thứ đang dần bị hút vào một hố sâu vị kỉ.

“Xin lỗi anh... Rất tiếc là không ạ...”

Người đồng nghiệp đó không đáp nữa, và tôi cũng chẳng dại gì mà chần chừ ở đó lâu thêm cho khó xử. Vội vàng trở lại bàn làm việc, tôi thu dọn tất cả báo cáo quan trắc, cho vào cặp táp rồi lấm lét rời khỏi dãy khảo nghiệm. Hơi lạnh khô của điều hòa khiến sống mũi tôi cay xè, còn lồng ngực thì nặng trĩu.

Những bước chân của tôi vang vọng trùng điệp trên hành lang cô quạnh. Tôi muốn đi nhanh thật nhanh, nhưng lại không dám chạy. Người ta sẽ nhìn và dị nghị mất. Tôi không muốn thế - ít nhất là trong ngày hôm nay, khi tôi vừa mới ném vào sọt rác cơ hội ngàn vàng để phát triển quan hệ đồng nghiệp lành mạnh ở sở làm.

Rốt cục thì đâu lại hoàn đấy.

Thoát khỏi trung tâm nghiên cứu tù túng, tôi dừng lại trước cửa tự động, cố gắng trấn an quả tim đang nện thình thịch vào cái lồng giam của nó. Ngước nhìn lên bầu trời, tôi thấy một màu xám xịt độc nhất, mà thi thoảng, theo những biến chuyển kì diệu của dịch nhãn cầu, tôi nhìn được cả những vòng tròn lớn nhỏ đè lên nhau, tựa như những quầng nước loang lổ trên mặt hồ khi mưa rào mùa hạ dội xuống. Đó là hệ thống điều hòa sinh thái của thành phố - một công trình kì vĩ đã tạo cảm hứng cho tôi viết bài báo khoa học đầu tiên trong đời, để rồi được ứng tuyển ngay vào đây sau khi lấy bằng cử nhân.

Tính cách thất thường của tôi cũng cần một cái như thế.

Đằng sau lưng, từ các phòng ban khác, tiếng cười nói lao xao vang đến. Tôi vội vàng rảo chân ra đường lớn, rẽ nhanh hướng về nhà. Đường phố nhòe nhoẹt trong tâm trí của những người không quan tâm, rồi chìm tắt xuống dưới những lo âu đời thường. Tôi nghĩ đến ngày mai. Làm thế nào tôi quay lại trung tâm một cách bình thường được sau khi đã tạo ra tiếng xấu như thế đây? Người tôi vừa từ chối kia lại còn lớn hơn tôi nhiều tuổi nữa. Không phải một hai, mà là tám chín. Tôi là người nhỏ nhất trong dãy khảo nghiệm, và theo luân thường đạo lí, đáng ra tôi phải ngoan ngoãn phục tùng và chấp nhận theo bất cứ yêu cầu nào mà họ đưa ra mới phải.

Nhưng tại sao tôi vẫn hành xử như thế?

Tại sao tôi lại đặt cái tôi của mình cao hơn tập thể để rồi bây giờ lại thấy cắn rứt đến nông nỗi này?

Tôi không biết nữa.

Bến tàu điện trên cao chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mắt. Nắm chặt quai cặp táp, tôi chật vật leo lên từng bậc cầu thang, cố gắng nép người vào khung vịn kính mờ để không chạm vào ai. Không giống như dãy khảo nghiệm cả ngày giá lạnh, bến tàu đông đúc bị người qua kẻ lại hun lên nóng như một cái lò bát quái, mấy dãy điều hòa chạy hết tốc lực cũng chẳng ăn thua. Và như đã quá quen, chẳng cần nghĩ ngợi, tôi rẽ thẳng vào nhà vệ sinh và bắt đầu hắt hơi liên tục do cứng viêm xoang. Khi ngẩng lên, tấm gương lớn trong vắt phản chiếu cho tôi thấy một thiếu nữ xấu xí với cặp mắt đỏ ngầu đơ dại.

Một kẻ nhỏ nhen, ích kỉ, không muốn chia sẻ điều gì cho bất cứ ai.

“Naomi.”

Mặc kệ giờ tàu chạy chỉ còn cách đó mươi mười phút, tôi đi vào buồng vệ sinh ở cuối dãy và lấy điện thoại ra. Chương trình nhận diện giọng nói được kích hoạt, đưa tôi đến thẳng hệ thống tự hành của trung tâm nghiên cứu. Những cổng an ninh lần lượt được mở ra, và Naomi xuất hiện trên màn hình.

“Hôm nay trông cậu có vẻ không khỏe nhỉ?”

Naomi lo lắng hỏi. Nghe thế, sống mũi tôi bỗng dưng lại thấy cay cay, giống như đứa trẻ chỉ bắt đầu khóc khi mẹ nó xuất hiện cùng cơn hoảng hốt.

“Có một chút xích mích với đồng nghiệp.”

“Tôi đã thấy qua kênh an ninh. Cậu đã làm đúng luật mà.”

“Nhưng mà...”

“Số liệu quan trắc là nền tảng để trung tâm đưa đến những quyết định quan trọng liên quan đến mẫu vật.” Naomi nghiêm giọng. “Việc sao chép báo cáo sẽ khiến các tính toán trở nên sai lệch, vậy nên bị cấm tuyệt đối.”

“Tôi biết... Nhưng...”

“Nhưng làm sao chứ?” Cô nàng máy móc phồng má. “Đã được đứng trong hàng ngũ của chính nghĩa và công lí thì còn sợ sệt gì nữa? Cậu làm tôi khó hiểu quá đấy!”

Tôi bất giác phì cười. Khuôn mặt Naomi khi bực bội trông thật đáng yêu. Không biết ai đã lập trình cho cô gái này những biểu cảm ngộ nghĩnh thế nhỉ? Nếu mà thêm một cái ngú nguẩy nữa thì chẳng còn gì bằng.

“Điều đó nghe hài hước lắm sao?”

Naomi chớp chớp mắt khó hiểu. Tôi vội vàng tắt đi nụ cười vô duyên, và ngay sau đó, cơn não lòng liền thừa cơ trở lại. Không gian chật hẹp của buồng vệ sinh bỗng dưng quay cuồng, khoan vào tâm trí tôi sự tồn tại của hiện thực. Về một chuyến tàu đã qua. Về một ngày mai chưa đến.

“Naomi này...”

“Sao thế?”

“Ích kỉ có xấu không?”

“Tôi không biết.”

“Không phải cậu là AI có chỉ số tự học tập nhất cả nước à?” Tôi bỗng dưng gắt lên. “Tìm câu trả lời đi!”

“Vì sao tôi phải làm việc đó chứ?”

Naomi thản nhiên hỏi. Thái độ đó khiến tôi vừa tức vừa đau, lại vừa muốn khóc cùng một lúc. Tìm lời khuyên của một cỗ máy vô tri ư? Vì sao tôi lại thảm hại đến mức này cơ chứ?

“Cho dù có bất cứ điều gì xảy ra, đừng nghỉ làm nhé.”

“Im đi, Naomi.”

“Ngày mai tôi sẽ mở tại máy tính của cậu một cổng truy cập tạm thời. Cậu có thể hỏi thử K0707 xem. Cậu ta biết nhiều lắm.”

“Im đi, Naomi.”

Tôi hằn học đáp, rồi tắt điện thoại. Bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nín thở, rồi len vào giữa dòng người ô uế hỗn tạp.


Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!