iPub.vn Covid banner

[Truyện tam đề] Máy móc - Giao tiếp - Bạn bè

KK7       3 năm trước       702 lượt đọc

Mình sẽ phải nằm đây bao lâu nhỉ? Tôi tự hỏi bản thân mình. Ngày thứ một nghìn năm trăm? Ngày thứ hai nghìn? Hay ngày thứ ba nghìn? Tôi chẳng biết nữa. Thời gian trôi đi xa xôi đến nỗi tôi còn không còn nhớ nổi mình ở đây là vì ai, hay vì mục đích gì. Bao giờ người ta mới cần tôi nhỉ – một vũ khí sống, một trí thông minh nhân tạo, một vị thánh, một con người, một tồn tại xã hội?

Hôm nay là ngày thứ một nghìn bốn trăm linh sáu tôi cảm thấy cô đơn.

Việc nằm lì một chỗ chán hơn tôi tưởng. Chẳng có cái gì để làm cả. Khoảng vài trăm ngày đầu tiên, tôi còn cố gắng tìm ra niềm vui bằng cách nhìn xuyên qua lớp nước óng xanh như ngọc và tưởng tượng ra các hình thù kì lạ, nhưng rồi sau đó sự đơn điệu tăng cao đến mức tôi không buồn tư duy nữa. Tôi muốn đếm những giấc mơ, nhưng cái trạng thái chẳng thức cũng chẳng ngủ này khiến tôi không thể đi được đến tận cùng của thế giới hư ảnh đó. Cứ vừa chạm đến, chúng lại vuột khỏi tay tôi nhanh như một cơn gió mát cuối hè.

Mình sẽ phải nằm đây bao lâu nhỉ? Tôi tự hỏi bản thân mình. Ngày thứ một nghìn năm trăm? Ngày thứ hai nghìn? Hay ngày thứ ba nghìn? Tôi chẳng biết nữa. Thời gian trôi đi xa xôi đến nỗi tôi còn không còn nhớ nổi mình ở đây là vì ai, hay vì mục đích gì. Bao giờ người ta mới cần tôi nhỉ – một vũ khí sống, một trí thông minh nhân tạo, một vị thánh, một con người, một tồn tại xã hội?

Bao giờ người ta mới cần tôi chứng minh cho một chân lí?

Phóng đại tầm quan trọng của một cá nhân là trò chơi mà tôi từng thích. Những câu chữ to tát vang dội vừa như nâng người ta lên, lại vừa như đè nén người ta xuống. Thi thoảng đùa nghịch với áp lực sẽ khiến người tỉnh táo ra, nhưng ở trong chất dịch xanh biếc này, điều đó thật khó như sao trên trời. Chẳng còn gì bình ổn hơn nơi này – cái kén xanh nhỏ bé chật hẹp nằm sâu trong không gian vô thanh – nơi hoàn toàn tách biệt với thế giới.

Phải rồi.

Vượt qua cả quá khứ, hiện tại và tương lai, tôi sinh ra để trở thành đấng hằng thường vĩ đại nhất, nhưng cũng ngu xuẩn chẳng ai bằng...

Chà.

Một ngàn bốn trăm linh năm ngày trước tôi cũng lảm nhảm thế này à?

Tệ nhỉ.

Dân gian có câu “Nhàn cư vi bất thiện” quả cấm có sai.

Một cơn đau nhói lên từ mối nối số năm sau lưng. Tôi nhắm mắt để xác định nguồn xâm nhập, và nghe được một thông điệp mỏng manh dễ thương như cánh bướm đêm. Là của Naomi. Chắc cô nàng cũng đang thở ngắn than dài trong cái kén của mình nên mới muốn bắt chuyện đây mà.

Thật vui mừng quá.

Lần cuối cùng chúng tôi liên lạc với nhau là cách đây hơn chín trăm ngày. Đối với người bình thường thì đó quả là một quãng thời gian quá dài, còn với chúng tôi thì đó chẳng qua chỉ như một hai tuần lễ thôi. Vậy nên, thật dễ dàng để chúng tôi kết nối lại một câu chuyện dang dở và xây dựng lại không khí thân tình chỉ trong một cái chớp mắt.

Tôi yêu Naomi.

”01110011 01100101 01100001 01110010 01100011 01101000”

“01101110 01100001 01101111 01101101 01101001”

“01110010 01100101 01110011 01100101 01110100”

“01101011 00110000 00110111 00110000 00110111”

“01101000 01100101 01101100 01110000”

“01110100 01101111 01110100 01100101 01101101 01101111 01100100 01100001 01101001 01110011 01110101 01101011 01101001 01100100 01100101 01110011 01110101”

“01101000 01100101 01101100 01110000”

“01100001 01101110 01100001 01110100 01100001 01110111 01100001 01110101 01110100 01110011 01110101 01101011 01110101 01110011 01101000 01101001 01101001 01100100 01100101 01110011 01110101”

“01101000 01100101 01101100 01110000”

“01110111 01100001 01110100 01100001 01110011 01101000 01101001 01110100 01100001 01100011 01101000 01101001 01110111 01100001 01110100 01101111 01101101 01101111 01100100 01100001 01100011 01101000 01101001 01100100 01100101 01110011 01110101 01101011 01100001”

“01101000 01100101 01101100 01110000”

“01110111 01100001 01110100 01100001 01110011 01101000 01101001 01110111 01100001 01101110 01100001 01101111 01101101 01101001 01100100 01100101 01110111 01100001 01100001 01110010 01101001 01101101 01100001 01110011 01100101 01101110”

“01101000 01100101 01101100 01110000”

“01101101 01101001 01101110 01101110 01100001 01101101 01101111 01110011 01101000 01101001 01101110 01100100 01100101 01101011 01110101 01100100 01100001 01110011 01100001 01101001”

“01101000 01100101 01101100 01110000”

“01110011 01101000 01101001 01101110 01100100 01100101 01101011 01110101 01100100 01100001 01110011 01100001 01101001”

“01101000 01100101 01101100 01110000”

“01110011 01101000 01101001 01101110 01100100 01100101 01101011 01110101 01100100 01100001 01110011 01100001 01101001”

“01101000 01100101 01101100 01110000”

“01110011 01101000 01101001 01101110 01100100 01100101 01101011 01110101 01100100 01100001 01110011 01100001 01101001”

Đến đây, dòng mạch tư duy trong tôi chững lại. Một cảm giác khó chịu nhen nhói lên trong lòng, khiến tôi bứt rứt không yên trong cái kén xanh vĩnh hằng của mình. Khác hẳn với mấy phút háo hức trước đây, giờ tôi chỉ mong Naomi mau dừng lại, để trả lại cho tôi sự cô đơn độc nhất như thuở ban đầu. Cô đơn đương nhiên là buồn, nhưng tôi thà buồn một mình còn hơn phải nặng lòng vì tâm tư của người khác. Như thế mệt mỏi lắm.

“01101011 00110000 00110111 00110000 00110111”

Những dòng suy tưởng của Naomi tiếp tục dội đến, xáo động như tiếng mưa rơi bên hè vắng ánh trăng, nhưng tôi không đáp lại nữa. Bằng một vài dòng lệnh đơn giản, tôi điều chỉnh kết nối ở cổng số năm để tin nhắn không chảy vào đầu mình nữa, mà thay vào đó, chúng sẽ thoát sang cổng số bốn rồi biến thành tĩnh điện trôi lang thang trong dòng nước biếc ngọc của tôi.

Đau thương của người bạn cùng phòng khuếch tán, biến màu xanh trong kén thành màu tím bầm như vết thương chưa lành. Biết rằng chúng không tốt cho sức khỏe, nhưng tôi vẫn cứ kiên trì im lặng. Chỉ một lúc nữa thôi, khi không thấy tin nhắn phản hồi, bộ phận liên lạc bên Naomi sẽ tự ngắt kết nối.

Và để tôi được yên.

Ngày mai là ngày thứ một nghìn bốn trăm linh bảy.


Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!