iPub.vn Covid banner

Bong bóng xà phòng

Mây       4 năm trước       1,097 lượt đọc
Em từng nghe nói, tình yêu khi đã không tìm được điểm chung, nó như một đường thẳng dài vô tận, kéo hai người ra hai hướng ngược nhau, xa rồi xa mãi, người kia ngoái lại nhìn, cuối cùng chỉ nhìn thấy bóng lưng của người còn lại đang lấp ló mờ mờ ảo ảo giữa chốn đông người. 

Lại thêm một đêm trường nữa em mất ngủ, em cũng không thể hiểu rõ tâm trạng của chính bản thân mình, rốt cuộc là em đang nhớ về điều gì, hay là em đang nhớ anh?

Chúng ta đã chia tay mười năm rồi còn đâu,giờ còn lại cũng chỉ là vài mảnh vụn vỡ của kí ức đang cất giấu trong sâu thẳm nơi trái tim của em. Anh biết em quên anh khổ sở như thế nào không? Ngày mà anh nói câu ‘Làm bạn gái anh nhé!’, cũng chính là ngày mà em thấy hạnh phúc nhất thế gian này. Hai ta yêu nhau khi vẫn còn là sinh viên, cùng nhau trải qua những thanh xuân tươi đẹp, lúc đó em cứ ngỡ, cuộc đời này em sẽ không thể nào đi tìm được một người yêu tận tâm như anh. Phải, trong tình yêu, với hai người đang yêu nhau, họ coi nhau là một phần con người của chính mình, em và anh cũng vậy, anh sẵn sàng và luôn âm thầm suy nghĩ cho em trước. Nhưng tình yêu nào đơn giản như vậy, nó bị chi phối bởi quá nhiều yếu tố từ bên ngoài. Ngày em nói ‘Anh có thể vì em mà ở lại nơi đây được không?’. Anh im lặng, vì ước mơ và hoài bão của anh, của em và của chúng ta quá lớn, chính nó đã chèn lấp đi tình cảm vốn đơn thuần vô tư của hai ta. Anh và em cứ thế im lặng, rồi cứ thế mà rời xa nhau. Em từng nghe nói, tình yêu khi đã không tìm được điểm chung, nó như một đường thẳng dài vô tận, kéo hai người ra hai hướng ngược nhau, xa rồi xa mãi, người kia ngoái lại nhìn, cuối cùng chỉ nhìn thấy bóng lưng của người còn lại đang lấp ló mờ mờ ảo ảo giữa chốn đông người. Nhiều lúc, em muốn cầm lấy chiếc điện thoại gọi ngay cho anh, nhưng rồi em định thần lại, chúng ta đã chia tay nhau rồi, vậy mà em cứ coi anh như một thói quen khó bỏ. Yêu sâu đậm một người một đời đã khó, quên một người đã từng yêu sâu đậm lại càng khó hơn, nhiều lúc em cứ ngỡ rằng đã quên được anh, đã buông bỏ được cái tình cảm đau thương ấy, nhưng rốt cục nó lại như một căn bệnh, chỉ đợi đến khi trái gió trở trời là kéo đến giày vò trái tim mỏng manh yếu ớt ấy của em.

Hóa ra, tình yêu năm ấy mà em khó quên một đời lại chỉ như bong bóng xà phòng, tuy rực rỡ sắc màu, tuy lửng lơ bay bổng trong gió nhưng lại chẳng được bao lâu đã vỡ tan tành hòa theo không khí mà mãi mãi tan biến. Lỡ em không thể quên được anh thì sao? Trong cuộc đời, vốn đã biết là sai lầm nhưng vẫn cố đâm đầu theo, giống như em vậy, buông bỏ và quên anh là điều em không thể làm được. Nên em đem phần kí ức ấy gói gọn sâu vào nơi trái tim em, rồi em tin một ngày nào đó nó sẽ phai nhạt dần theo năm tháng để em có thể nắm tay một ai khác mà không phải là anh. Dù em biết, em sẽ rất khó, rất khó để quên được nhưng em sẽ tự nhủ đó là một giấc mơ không có hồi kết, ‘Cám ơn anh vì đã là một phần thanh xuân trong cuộc đời của em.’


Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!