Bốn bề không gian lặng như tờ. Trên những bức tường trắng cao phải đến ba mét, những ô cửa sổ kính dày ba li nối đuôi nhau thành một dải băng tang đen đúa và khổ sở. Bình thường bên đó sẽ có đèn sáng suốt ba ca trực, nhưng hôm nay thì không. Nghe đâu Quốc khánh thì toàn nước được nghỉ. Trung tâm đây cũng thế. Ba trăm sáu mươi tư ngày không được ngủ yên, họ chỉ chờ đến dịp chính thống này để thoát khỏi tôi, thoát khỏi căn phòng âm bản đơn điệu này.
Giữa tháng Sáu, tôi tắt điều hòa đi.
Trung tâm điều khiển tiếp nhận dòng lệnh giả của tôi một cách dễ dãi, tiếng quạt máy đều đều liền dừng lại. Không khí ban đêm chùng xuống thấy rõ, chỉ để lại trên trần cao những cơn gió bơ vơ ngơ ngác như chưa biết mình đã bị chối bỏ. Chỉ một chút nữa thôi, khi năng lượng tiêu hao hết, chúng sẽ rơi xuống bên tôi, lướt trên da tôi hơi thở cuối cùng trước khi tiêu biến.
Buồn, nhưng dễ chịu.
Bốn bề không gian lặng như tờ. Trên những bức tường trắng cao phải đến ba mét, những ô cửa sổ kính dày ba li nối đuôi nhau thành một dải băng tang đen đúa và khổ sở. Bình thường bên đó sẽ có đèn sáng suốt ba ca trực, nhưng hôm nay thì không. Nghe đâu Quốc khánh thì toàn nước được nghỉ. Trung tâm đây cũng thế. Ba trăm sáu mươi tư ngày không được ngủ yên, họ chỉ chờ đến dịp chính thống này để thoát khỏi tôi, thoát khỏi căn phòng âm bản đơn điệu này.
Họ không giống tôi. Họ thuộc về một thế giới màu sắc hơn.
Tôi hít một hơi thật dài, rồi ngồi khoanh chân xuống sàn nhà trắng xóa. Nhiệt độ bắt đầu tăng dần lên. Là hai mươi bảy, hay hai mươi tám nhỉ? Sẽ thật tệ nếu chạm mốc ba mươi ba. Vượt quá giới hạn một độ, cơ thể tôi sẽ chuyển sang cơ chế tự hủy. Nghe sặc mùi nguy hiểm, nhưng tôi thích thế. Tôi lặp lại trò chết người này hằng năm mà chẳng thấy chán bao giờ. Xâm nhập vào hệ thống chủ, tắt điều hòa đi; sau đó ngồi chơi đến nửa đêm, chờ hệ thống tự hành của trung tâm nghiên cứu tái khởi động theo lịch và bật điều hòa trở lại. Thế thôi. Không phải tôi coi khinh gì sự tồn tại của mình đâu, chỉ là khi gần với cái chết, con người mới nhận thức được rằng mình đang sống như thế nào.
“Chúc mừng Quốc khánh!”
Một giọng nữ trong trẻo vang đến từ trần nhà cao vòi vọi. Tôi ngẩng lên, và thấy chiếc đèn chiếu ba chiều đang khởi động, tái tạo lại hình ảnh của Naomi – Hệ thống tự hành. Hôm nay trông cô thật xinh với bộ trang phục truyền thống màu xanh cùng một miếng xăm dán hình quốc kì ở trên má.
“Chúc mừng ngày con người tự giải thoát bản thân khỏi con người.”
Tôi đáp, rồi vẫy tay chào. Ống tay áo trắng tinh chùng xuống khiến tôi nhận ra mình vẫn đang mặc bộ đồ lấy từ phòng xét nghiệm – quê mùa và chẳng xứng với Naomi chút nào. Đáng ra tôi phải thay từ trước đó rồi, nhưng chẳng hiểu sao lại quên. Hôm nay tôi đã làm gì vậy? Chắc Naomi cũng nhận ra được điều đó, nhưng cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt tôi, kiêu sa lộng lẫy như một thiên sứ giáng thế.
“Năm nay có vẻ cậu vẫn qua mặt được tôi nhỉ?”
“Chỉ là đám người kia không chịu nâng cấp cho cô thôi.”
“Đừng coi thường nhau thế chứ! Tôi là một trong những AI có khả năng tự học tập cao nhất cả nước đấy!”
“Hahaha... Một khi chúng ta vẫn còn bị nhốt trong này, so sánh của cô sẽ chẳng có nghĩa lí gì hết.”
Naomi phồng má bực bội – một cử chỉ mà một tay lập trình nghiện 2D nào đó thấy dễ thương nên đã cài vào cho cô. Tôi thì thấy chẳng hợp tí nào cả. Kiểu Naomi là phải dậm chân rồi quay ngoắt đi cơ.
“Thế thì... Như mọi năm, chúng ta cùng chơi bài lấy may chứ?”
“Đồng ý!”
Hệ thống tự hành reo lên như một đứa trẻ nít. Tôi đến bên thùng đồ chơi bằng vải của mình, đào bớt trong những miếng xếp hình gỗ để lôi ra một cái hộp bìa cứng, bên trong đựng những quân bài tây bằng nhựa trong suốt, mỏng tang như tấm phim. Naomi tròn mắt nhìn tôi xáo bài đủ kiểu điệu nghệ, rồi chia đôi ra thành hai chồng bừa bãi.
Từ trên trần nhà, hai cánh tay máy được bọc trong bao chống khuẩn từ từ thả xuống, giúp Naomi ảnh ảo gom bài lại và bắt đầu xếp cặp. Tôi đã từng mất rất nhiều công sức để giải thích cho cô gái hệ thống này rằng luật chơi không yêu cầu cặp hay số đặc biệt gì cả, nhưng trí não đầy nhóc chất xám nhân tạo của Naomi vẫn cứ thực hiện hành động phân chia như một bản năng.
Phân chia cái xấu và cái đẹp. Phân chia cái thiện và cái ác. Phân chia sự sống và cái chết. Phân chia phần con và phần người. Vô nghĩa. Phi lí. Ngu xuẩn.
“Hôm nay cho tôi đánh trước nhé.”
“Được thôi! Xin mời!”
Tôi thả một lá bài ngẫu nhiên xuống đất. Quân 2 Bích. Một cánh tay máy nghe lệnh Naomi lít rít khởi động, rút một quân bài ra đặt xuống bên cạnh. Quân 6 Cơ. Đó là lá bài xui không có đồng loại để xếp cặp.
Lượt đầu tiên kết thúc. Trò chơi tiếp tục. Tôi. Naomi. Rồi tôi. Rồi Naomi. Rồi lại tôi. Rồi lại Naomi. Cứ thế, lặp đi lặp lại cho đến hai mươi bảy lần.
Luật chơi nhàm chán này của chúng tôi do Naomi thế hệ số một nghĩ ra, sau đó được tôi bảo vệ cho đến tận bây giờ. Không phải tôi cố tình bêu xấu AI thiên tài bằng một lỗ hổng logic đâu, mà bởi quy tắc đơn giản ấy ẩn chứa một điều luôn làm tôi thích thú.
Đó là dù thắng hay thua, đến phút chót tất cả đều hết...-
“Thẻ Tự Do kìa!”
Naomi bất ngờ reo lên khiến tôi giật bắn mình. Hai cánh tay cơ khí của cô nàng vừa khua khoắng loạn xạ, vừa chỉ vào quân bài duy nhất còn lại trên tay tôi: Một con Đầm Pích.
“Thẻ Tự Do kìa!” Naomi háo hức. “Nói gì đó đi! Ra lệnh cho tôi đi!”
Thông thường, với luật chơi này, trò chơi sẽ kết thúc bằng việc cả hai đều hết bài. Tuy nhiên, nếu chia bài không cẩn thận, hoặc thẻ bài vô tình bị kẹp díp với nhau thì sẽ xảy ra trường hợp như trên.
Lá bài còn lại duy nhất khi mọi thứ đều đã buộc phải chấm dứt.
Naomi gọi đó là thẻ Tự Do.
Bỗng dưng tôi cảm thấy ngộp thở. Căn phòng trần cao ba mét bỗng dưng không còn một chút dưỡng khí nào hết. Tôi nhìn chết trân vào lá bài trong tay mình, cảm giác như nó bị quỷ ám. Có phải chất nhựa trong kia đang phát sáng không? Có phải vị hoàng hậu kia đang nháy mắt giễu cợt tôi không?
“Này, đừng im lặng như thế chứ!” Naomi sốt ruột. “Chúng ta đã thỏa thuận rồi cơ mà! Đây là cơ hội của cậu đấy! Ra lệnh đi! Bất cứ điều gì!”
Nhiệt độ trong phòng hình như còn nóng hơn lúc trước. Tôi nhìn gương mặt chứa đầy điểm ảnh và cảm xúc sai trái của Naomi, rồi lại hướng mắt ra xung quanh, lướt theo vành khăn đen tăm tối và mịt mùng. Trí tò mò nảy lên như một mầm tầm gai, đâm vào phổi tôi đau nhói.
Siết thẻ Tự Do trong tay, tôi cố gắng hít một hơi thật dài.
“Hệ thống tự hành Naomi, hôm nay đừng khởi động lại điều hòa nhé.”
Trò chơi kết thúc.