Đó là một câu chuyện tưởng chừng như quá đỗi bình dị nhưng lại khiến người ta nhớ về gia đình mình, nhớ về chút ký ức tuổi thơ với những buồn vui nhỏ xíu và đời thường.
Nếu một ngày bố mẹ nó quyết định ly hôn thì nó sẽ thế nào?
Đó là một câu hỏi khó để trả lời cho chính xác nó sẽ cảm thấy gì khi đó, là nó sẽ dửng dưng như không có gì hay nó sẽ trở nên tổn thương và khép mình.
Câu chuyện bắt đầu từ một cô bé nhỏ nhắn và dịu dàng, cô không biết rõ mặt cha mình như thế nào vì ông đã ra đi lúc cô chừng một tuổi, cái tuổi mà đứa trẻ còn chưa biết nói cho rành mạch thì hỏi gì nhớ được ký ức. Mẹ cô cùng chị lại sống ở rất xa. Cả tuổi thơ cô chỉ quanh quẩn cạnh ông. Ông trở thành người cha, người mẹ và cả người thầy dạy cô nên người. Ông thương cô thay cho cả phần người đã khuất, thương luôn cả tình mẫu tử thiêng liêng, nhưng dù có được bù đắp thế nào thì trong sâu thẳm đứa trẻ ấy cũng thấy mình thiệt thòi và tổn thương. Và cũng từ rất sớm, cả tuổi thơ cô phải sống một cuộc sống nhìn mặt người khác để tồn tại. Cô luôn hỏi chính mình liệu có thể nương tựa vào ai.
Anh, là một chàng trai trong gia đình không đến nỗi nghèo hèn, một chàng trai tốt tính và biết chăm lo gia đình, anh thuộc tuýp người sống vì tình cảm, không thích hơn thua với đời. Tuổi thơ anh không gặp nhiều sóng gió như cô. Đó là điều tạo nên con người anh lúc giờ. Rồi ngày anh gặp cô, anh thương và cưới cô làm vợ, đôi vợ chồng chịu thương chịu khó, cùng nhau xây đắp tổ ấm của mình. Câu chuyện sẽ là một Happy Ending khi mọi thứ được nhìn với lăn kính màu hồng, một chuyện cổ tích rằng hoàng tử sẽ cưới lọ lem và mang cô đến kinh thành lộng lẫy. Nhưng rõ ràng cuộc sống có bao giờ công bằng, có bao giờ là một kết thúc ngọt ngào cho người xem nó.
Cả quãng đời làm mẹ làm vợ, cô chu toàn từ trong ra ngoài, kính trên nhường dưới, nhưng phải sống sao khi cái chữ nghèo cứ bám riết lấy gia đình cô. Những đớn đau, tổn thương từ người nhà, từ dòng họ ngày qua ngày bóp nghẹt trái tim nhỏ bé mà kiên cường, nó khiến cô nuốt ngược nước mắt vào trong mà cố gắng chỉ vì hai đứa con của mình.
Một ngày con cô hỏi mẹ: “Tại sao ngày xưa mẹ sinh con ra làm gì, nếu không có con, cuộc đời mẹ sẽ thoải mái và vui vẻ đến nhường nào. Những tổn thương vì người khác khinh hờn mẹ cũng chẳng phải chịu, mẹ cũng đâu phải sống cuộc sống khó khăn đến tận bây giờ. Mẹ đã có thể sống cuộc đời của chính mình thật tốt mà?"
Cô chỉ cười mà nhẹ nhàng nói: “Rồi một ngày con sẽ hiểu, niềm hạnh phúc của người mẹ là từ đâu.”
Nó đã khóc khi nghe về câu chuyện này, nó không rõ vì sao những giọt nướt mắt của chính mình có thể tuông rơi như thế, sau bao nhiêu ngày mạnh mẽ, và những tưởng trái tim đã chai sạn với cảm xúc. Nó khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc cho chính cuộc đời của mình hay khóc cho nhân vật trong câu truyện chẳng ai biết được. Vì người ta biết chắc rằng nó sẽ không nói ra cho ai biết cả.
Nó lớn lên cũng chịu những tủi hờn mà đời ném vào nó, cũng nhận những bất công từ mọi người xung quanh. Nó sống cuộc sống không kỳ vọng nhưng vẫn giữ cho mình niềm hy vọng rồi một ngày nó có thể, dùng chính sức mình để ôm trọn tất cả mọi người vào lòng nó, có thể xoa dịu những nỗi đau mà những người quanh nó đang mang, nó sẽ mang bình yên của nó trao cho họ. Là nó hy vọng mình có thể bao dung cho chính mình và yêu thương mọi người như yêu chính bản thân nó. Nó vẫn luôn hy vọng thế, vì ngay chính lúc này, nó vẫn không tài nào ôm được bố mẹ nó vào lòng và vỗ về cho những vết thương lòng đã chồng chất theo tháng năm dài ấy. Nó có thể đau cho những gì mẹ nó phải chịu, nó châp nhận những thói đời ngang ngược mà không chấp nhất, nó biết có chấp nhất thì cũng chỉ làm cho vòng xoay này lăn mãi không ngừng. Nhưng nó không tài nào kéo được mẹ nó, bố nó ra khỏi guồng quay ấy. Đã từng có lúc nó muốn bỏ cuộc, chạy trốn trước những bất lực khi nhìn cảnh người thân mình bị dày xéo.
Đứa trẻ mang nhiều vết thương như nó phải làm gì khi bố mẹ nó chia tay. Nó đã từng thuyết phục chính mình rằng mọi thứ sẽ ổn cả. Miễn là bố mẹ nó hạnh phúc thì cứ làm như vậy. Họ cần sống quãng “thanh xuân” còn lại cho chính mình chứ không phải “hy sinh” vì ai đó nữa.
Chẳng ai chắc rằng vết thương này có tác động đến những quyết định sau này của nó không, điều đó phải đợi thời gian trả lời. Cũng giống như những vết xe đổ dài theo ký ức tuổi thơ đã để lại những vết sẹo rõ ràng mà đến tận lúc lớn nó mới nhận ra.
Với nó ngay chính lúc này, nó chấp nhận cái giá phải trả cho bình yên của hai người quan trọng đời nó. Chỉ vậy thôi.