Có thể anh đã gặp cô từ lâu lắm, hoặc anh chỉ mới nhìn thấy cô ngay lúc này đây. Lần đầu tiên, chỉ một giây thôi khi ánh mắt của anh chạm tới cô...
“Nếu Picasso là con gái, thì điều này sẽ xảy ra thôi…”
- Pica
“Tớ là Picasso… À không, là tranh của tớ ngang với tranh của Picasso!”, Pica dõng dạc nói.
niL tròn mắt trước cái hình Pica giơ ra trước mặt cậu, “Tặng niL đấy!”.
Con bé phủi đôi tay lem luốc dính đầy màu vẽ. Chóp mũi nó còn vương một vệt màu xanh.
niL cầm bức vẽ trên tay, lật hai mặt và nhận ra mình trong đó, rồi cậu ngước lên, “Pica vẽ à?”
”ừ..!”. Con bé nhìn chằm chằm vào mắt niL, vẻ tự hào.
niL cười rạng rỡ “Tớ sẽ giữ nó…!”. Rồi cậu ôm lấy con bé và ra đi…
*
Tối về, Pica bắt đầu mơ tiếp những giấc mơ về vẽ. Những giấc mơ lộn xộn và trong trẻo. Nó cầm pallete, bút màu, mặt mày hớn hở. Nó mặc áo phông và một cái quần yếm. Tất cả đều rộng thùng thình, lấm lem màu mè và nó nhét đầy tất cả các túi số bút của mình. Một cơn gió màu xanh mềm mại thổi đến và nó bay lên cao, những giọt màu từ bút bắn tung rơi xuống. Nó bay thật chậm, không nhanh đâu, như là lớp không khí đang nâng nó lên thật nhẹ, lên cao dần… chạm vào những đám mây xốp và mềm mại như bông.
Pica bắt đầu vẽ lên chúng. Con bé đổ màu, quệt cọ lên những đám mây nhỏ và những đám mây lớn. Đôi khi những đám mây quá gần nhau và thật vất vả để khỏi bị lạc trong đó. Đôi khi những đám mây bị dính màu từ pallete, từ quần áo Pica làm nó bị lấm lem. Tuy nhiên, chơi trong những đám mây rất vui làm Pica chẳng muốn trở về nhà, chẳng muốn tỉnh giấc. Trên cao, những cơn gió mát lành đang thổi thật nhẹ nhàng.
Rồi đột nhiên con bé nhìn thấy By.te, đám mây của niL xuất hiện từ phía xa xa. Và niL đây rồi. Gió và không khí lướt qua vai niL, thổi rất mạnh mà nếu niL không đội mũ thì sẽ làm bay những sợi tóc mềm mại của cậu. niL gọi, “Pica, lên đây!”.
Con bé cất bút màu vào túi và trèo lên ngồi chung trên đám mây của niL. Chúng tiến thẳng về phía trước, nơi không có ai đi tới. Pica tựa vai vào lưng niL và kể cho cậu ấy nghe về những gì nó muốn vẽ, những gì nó “phát hiện ra” từ cuộc sống, về niềm vui và nỗi buồn của nó ….
“Tớ là Picasso, phải không niL…!”
Và niL hiểu….
“ừ, cậu là Picasso. Chắn chắn rồi!”.
Hai đứa trẻ cưỡi trên đám mây vụt bay về phía trước.
*
[10 năm sau]
Picasso & niL tình cờ gặp nhau tại một bữa tiệc nghệ thuật. Pica – 16 tuổi, giờ đây đã lấy bút danh Picasso. Nhiều người cười chê cô bé, nhưng Pica biết, có một người không bao giờ cười chê cô bé cả.
Và người đó đã có mặt trong khán phòng này, với tư cách chủ tọa hội đồng nghệ thuật.
Có thể anh đã gặp cô từ lâu lắm, hoặc anh chỉ mới nhìn thấy cô ngay lúc này đây. Lần đầu tiên, chỉ một giây thôi khi ánh mắt của anh chạm tới cô, khoảnh khắc ấy đã bị giữ lại, đông cứng, kết tinh, và trở thành vĩnh cửu.
Dường như cả một thế kỷ đã trôi qua khi anh mời cô nhảy. Picasso cười, ánh mắt lấp lánh và đôi tay ngượng nghịu đặt vào tay anh. Những ngón tay còn lem chút màu vẽ từ chiều khi Picasso mải miết với những họa tiết trang trí và niL thì ngắm nhìn cô trong thứ ánh sáng ngọt ngào của hoàng hôn.
Picasso không biết nhảy. Cô đến với bữa tiệc bằng chiếc quần jean, cây đàn ghita, xô màu, bút vẽ và những tấm giấy khổ lớn… 6 tiếng sau, cô biến thành một cô gái nhỏ lúng túng, hồi hộp trong chiếc váy ít mặc, và vẫn không biết nhảy.
Chuyện gì xảy ra khi người ta đứng bên nhau trong thứ ánh sáng dịu dàng, giữa những giai điệu đang lướt qua chậm rãi và tha thiết, và một người không biết nhảy?!
Bàn tay Picasso vẫn ấm áp trong tay niL. Cô đặt đôi chân bé nhỏ của mình lên chân anh.
niL giữ Picasso trong tay mình. Anh bắt đầu bước đi theo điệu nhạc. Trái Đất và cả vũ trụ đang quay.
- End
F. L. ara