iPub.vn Covid banner

Những cơn mưa rào

Lan Anh Nguyễn       6 năm trước       2,706 lượt đọc
Mưa rào đến bất chợt, như anh bất chợt xuất hiện nhưng chúng ta lại không thể cùng nhau tiến thêm một bước.

Những ngày cuối tháng 3, đầu tháng 4, những cơn mưa thường trút xuống một cách vô tình khiến mọi người xung quanh không kịp trở tay. Cơn mưa khiến con người ta bối rối, có người nán lại sau mái hiên dọc đường, có người khoác lên mình chiếc áo mưa mỏng rồi theo màn mưa cuốn đi vội vàng.

Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng, thời tiết Hà Nội ngày càng một đỏng đảnh, khó chiều. Hôm nay có thể nắng gắt, ngày mai đã có thể mưa rào; buổi sáng trời lạnh tê tái, đến trưa chỉ muốn mặc một chiếc sơ mi xuống phố; hôm nay có thể nồm ẩm, ngày mai đã khô ráo cả rồi….

Thời tiết khó chiều lắm, cứ như những cô gái đôi mươi đang giận dỗi người yêu vậy, chẳng biết được hôm nay như này, ngày mai sẽ ra sao…

Tôi quen anh cũng trong một chiều mưa tháng Tư. Lúc ấy, tôi đâu nghĩ rằng cuộc gặp mặt tình cờ ấy lại khiến tôi mãi về sau này ôm bao đau khổ, buồn thương.

Đó là một buổi chiều có nắng, có gió, khi tôi vừa bước chân ra khỏi giảng đường thì những hạt mưa ập xuống, náo loạn cả một góc hành lang. Tôi bật chiếc ô ngày nào cũng ở trong cặp sách ra và bước đi. Đã 6 giờ tối rồi, tôi thực sự muốn trở về nhà, vì đi xe buýt khá xa nên tôi cũng sợ tắc đường, sợ sẽ về muộn, sợ sẽ còn một mình lạc lõng giữa đường phố đầy hoa lệ này.

Thế nhưng anh đã bước đến thật bất ngờ như cơn mưa chiều nay:

“Bạn ơi, cho mình đi nhờ ô với”

Lúc đó, bản thân tôi thực sự không muốn cho chàng trai lạ mặt kia đi cùng, vì ô của tôi nhỏ mà, tôi sợ sẽ bị ướt mất, nhưng không biết phải từ chối ra làm sao, vậy là để anh tự nhiên cầm ô và sóng vai bước đi cùng tôi…

Bây giờ nghĩ lại, đó thực sự là một ký ức thật đẹp vì đã khiến tôi gặp được một chàng trai tốt đến như vậy, nhưng cũng thật buồn vì chúng tôi vốn dĩ không thuộc về nhau.

Tôi nhút nhát nên chẳng mở lời nói gì, chỉ có anh cứ nói mãi về mình, rằng anh tên Việt, trên tôi một khóa, khoa Kỹ thuật xây dựng, anh đi nhờ ra bến xe buýt, hiếm khi anh đi xe buýt lắm vì anh không chịu được mùi xe ô tô, anh đi xe máy là chủ yếu, nhưng nay lại bị hỏng,… Anh còn nói thêm, nhà anh cách trường một tiếng đi xe buýt, nên anh không chịu được đành phải cố gắng tự kiếm tiền và xin hỗ trợ một phần để mua xe máy,…. Câu chuyện cứ tiếp tục cho đến khi xe buýt của anh đến trước, anh hòa theo dòng người đông đúc đi mất, tôi thì vẫn đang đứng dưới trời mưa không thấy bóng dáng chuyến xe của mình ở đâu…

Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều về cuộc gặp mặt tình cờ ấy, nhưng nhiều khi nghĩ lại, cảm tưởng như mình và anh đã thân quen nhau từ lâu, và cũng chẳng biết rằng, có thật sự đó là cuộc gặp mặt tình cờ hay không nữa.

Sau ngày đó tôi cũng không còn gặp lại anh, chắc có lẽ là do anh và tôi khác khoa, nên khó gặp mặt, và cũng đâu có lý do gì để chúng tôi gặp nhau đâu, giữa tôi và anh chẳng có liên quan gì cả. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện cứ trôi qua êm đềm như vậy, nhưng không, anh lại xuất hiện quanh khu vực khoa của tôi.

Hôm ấy, tôi đang ngồi đọc sách ở ghế đá, thì anh và bạn anh xuất hiện, tôi cũng không để ý, nhưng anh đã nhận ra tôi và lên tiếng trước:

“Ơ, em này… À, em hôm trước cho anh đi ké ô này, anh cảm ơn em lần nữa nhé!”

Hơi giật mình và tôi đáp lại:

“Dạ, vâng ạ.”

Sau đó anh và bạn anh ngồi bên cạnh tôi với lý do anh quên chưa hỏi tên và lớp của tôi, sau đó là những câu chuyện do anh kể, anh nói nhiều lắm, anh nói chuyện có duyên lắm, làm tôi cũng bị cuốn theo. Tôi hỏi anh sang khoa tôi làm gì vậy, anh chỉ nói là sang chơi, nên tôi cũng không hỏi thêm gì cả. Mãi đến 5 giờ chiều, tôi mới xin phép anh để ra về.

Những ngày sau đó, tôi thường xuyên gặp anh bên khoa, khi một mình, khi đi với bạn, nhiều khi tôi không hiểu anh sang đây làm gì. Tôi thi thoảng cứ ảo tưởng anh sang gặp tôi vì tôi thấy anh cũng không nói chuyện với ai ngoài tôi cả, nhưng ý nghĩ đấy chỉ vụt qua trong phút chốc, tôi cũng không quan tâm nhiều nữa. Sau nhiều lần gặp mặt, chúng tôi thân thiết hơn, tôi cũng mở lòng mình và nói nhiều hơn, chúng tôi trao đổi facebook cũng như số điện thoại của nhau, thi thoảng anh lại gửi tin nhắn nói vài chuyện linh tinh, vài câu chuyện phiếm, vài chuyện về cuộc sống, tình bạn, gia đình,… Duy chỉ có chuyện tình yêu là tôi và anh không đề cập đến, mà lý do là gì tôi cũng không biết nữa…

Mọi chuyện tưởng như sẽ êm đềm trôi qua, chúng tôi cứ vậy mà sống cuộc sống của hai người, nhưng trái tim như một lần nữa thổn thức sau đổ vỡ của mối tình trung học. Anh dịu dàng và quá đỗi ấm áp, khiến trái tim không sao ngủ yên, tôi nghĩ mình đã yêu anh mất rồi. Và tôi cứ thầm thích anh như thế mà không biết anh có thích tôi không, vẫn là những câu chuyện, những lời tâm sự với một chàng trai khóa trên, tôi không biết rằng mình đã rung động nhiều đến vậy.

Chiều nay, mưa lại rơi, tôi và anh có hẹn cùng đi bảo tàng vì hai đứa đều yêu thích lịch sử. Tôi đã nghĩ mình sẽ ngỏ lời với anh vào ngày hôm nay vì tôi muốn mọi thứ rõ ràng, nếu như anh không thích tôi thì để tôi không ảo tưởng thêm nữa và để tôi quên đi tình cảm không nên có này. Thế nhưng ngay cái lúc mà tôi muốn nói ra tất cả, thì anh cũng nói cho tôi biết một chuyện mà khi nghe xong câu chuyện đó, mọi dũng khí của tôi đã biến mất hoàn toàn.

Anh nói rằng anh đã yêu đơn phương một chị bạn cùng lớp cấp 3 đến nay cũng đã 5 năm rồi, chị ấy học cùng khoa với tôi. Tôi biết chị ấy, chị ấy xinh lắm, xung quanh có rất nhiều chàng trai vây quanh và anh cũng là số đó, chỉ khác anh là bạn với chị từ hồi cấp 3, chị ấy không thích anh và chỉ coi anh như bạn. Nhưng anh thì khác, anh ấy thích chị nhiều lắm, đã 5 năm trôi qua anh ấy vẫn thích chị, không thay đổi.

Cơn mưa rào hôm nay sao thật buồn.

Tôi như thế có được gọi là thất tình không nhỉ?

Sau đó, anh vẫn thi thoảng nói về chị ấy rằng anh nhớ chị ấy, không thích chị ấy đi cùng người khác,… mà đâu biết rằng trái tim tôi cũng đang đau lắm, tôi cũng không muốn thấy anh buồn vì một người con gái khác như vậy đâu. Cuộc đời thật trớ trêu, tôi không hiểu tại sao tôi lại rơi vào cái hoàn cảnh như này nữa.

Chúng tôi vẫn gặp nhau, anh vẫn kể cho tôi nghe nhiều chuyện, đương nhiên có cả chuyện về chị gái ấy, tôi thì cứ bên cạnh, lắng nghe rồi chia sẻ mà anh đâu biết rằng, trái tim tôi cũng đang tổn thương nhiều lắm.

Thật muốn quay ngược lại thời gian để không gặp nữa, để không thích anh nữa. Tôi cứ nghĩ rằng quen anh, tôi đã được vui vẻ đến thế nào, nhưng cuối cùng lại là đau khổ vấn vương vì trót lỡ yêu.

Rất muốn nói ra lời yêu nhưng khi đã biết kết quả rồi, lời nói có ý nghĩa gì không khi khiến cả hai trở nên khó xử. Cảm giác chỉ có mình tôi yêu thôi thật sư buồn, nặng trĩu hơn cả việc chia tay một mối tình. Thứ tình cảm này không kết thúc cũng không tiến tới được, tôi cứ như con ngốc hàng ngày bên cạnh anh như một người bạn mà nội tâm thì đang dậy sóng.

Yêu đơn phương buồn thật đấy.

“Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn liệu anh có thích em không? Nếu chúng ta không gặp nhau liệu em có vì anh mà đau khổ hằng đêm?”

Rất muốn hỏi anh rằng vì sao gặp nhau để cho nhau hy vọng, cuối cùng lại là một câu chuyện dang dở đằng sau?

Cũng đã nhiều năm trôi qua, anh đã vào Nam làm việc, tôi vẫn ở lại thủ đô này. Không biết anh có còn nhớ đến một cô nhóc khóa dưới này không? Và liệu nếu gặp lại anh, tôi có còn thổn thức như những ngày trước?

Hôm nay Hà Nội lại mưa bất chợt, nhớ đến anh, nhớ đến tiếng yêu không dám nói ngày đó, không biết anh đã có cho mình một người con gái nào bên cạnh chưa, Sài Gòn đã mưa hay còn nắng? Anh còn nhớ em?



Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!