iPub.vn Covid banner

Truyện ngắn của Trương Lang Vương

Trương Lang Vương       5 năm trước       2,406 lượt đọc

Những câu truyện ngắn hoặc vừa, cùng tản văn... thuộc nhiều thể loại, đa dạng về nội dung và phong cách viết. Với một mục đích duy nhất, là làm đẹp thêm cái nhìn và tâm hồn của người đọc.

1. Rau muống ba màu.

Nhà có hai anh em, ba thì đi làm xa, mẹ thì mất lâu rồi, nên trong nhà là thằng lớn chăm thằng nhỏ.

Nhà có gạo, có củi, có hai hũ muối, một hũ muối đậu phộng, một hũ muối ớt. Gần nhà thì có một ao rau muống.

Buổi chiều sau khi thằng anh dắt thằng em đi học về, thì cất cặp sách, cởi đồ đi học ra, hai anh em chỉ mặc cái quần đùi mà đi ra ao.

Rồi thằng anh lấy sợi dây dài cột vào bụng, kêu thằng em ngồi trên bờ nắm lấy đầu dây, còn nó thì lội xuống ao hái rau muống.

Tính thằng em mải chơi, có lần thả sợi dây ra mà đi bứt mấy cọng cỏ cựa gà, thằng anh thấy vậy tức mình, vứt bó rau muống mà lội lên bờ, bợp tai thằng em mấy cái :

"Tao chết rồi lấy ai nấu rau muống cho mày?"

Thằng em khóc lóc quá trời, vừa khóc vừa cầm lại đầu sợi dây. Còn thằng anh thì lội xuống ao hái rau muống tiếp.

Được một lúc thì thằng em lại thèm đi bứt cỏ cựa gà, nên cột sợi dây vô chân, bò bò mà đi kiếm.

Lần này thì thằng anh bực gấp đôi, nhảy lên mà đạp vô mông đít của thằng em mấy cái : "Tao chìm xuống rồi mày gỡ dây ra có kịp không?"

Kết cục thì thằng em ngồi đó trên bờ, bù lu bù loa khóc nhưng vẫn thật thà cầm lấy sợi dây. Tới lúc về tới nhà rồi mà nó vẫn còn ấm ức, phải đến khi thằng anh đưa ra một nắm cỏ cựa gà, nó mới chịu cười.

Thằng anh tính luộc rau, nhưng củi gần hết, nên nó xào. Mà mỡ lợn cũng hết, nó vét lớp váng mỡ trong hủ ra để xào.

Hôm đó rau muống vừa xanh, vừa vàng, vừa đen, thằng em không chịu ăn, cứ lấy đũa chấm muối mà mút chụt chụt.

Phải tới lúc thằng anh ngồi lựa ra được gần chục cọng rau muống đều màu, thì thằng em mới chịu ăn.

Tối đó ăn cơm xong thì hai anh em đem cỏ gà ra chơi, thỏa thuận là đứa nào thua thì đứa đó rửa chén.

Kết quả là thằng em thua, nhưng thằng anh lại rửa chén, vì phải để cho thằng em tập viết chữ, chữ của nó xấu quá.

Một lần kia thằng em bị bệnh, rồi lây qua cho thằng anh, thế là cả hai cùng bị bệnh, rồi thằng anh hỏi : "Mày có muốn ăn rau muống không?"

Thằng em gật đầu, rồi thằng anh đi hái rau muống một mình.

Ở trong nhà, thằng em trèo xuống giường, lôi cuộn dây ra, đem lên giường, rồi vừa nằm vừa nắm lấy một đầu sợi dây. Nằm đó chờ ăn rau muống.

Chờ hoài, chờ hoài... chờ hoài!

Cứ nắm lấy đầu sợi dây mà chờ hoài, chờ hoài.

Hôm đám ma thằng anh, nửa đêm, thằng em trèo lên hòm, cột sợi dây vô người thằng anh. Rồi nắm đầu dây còn lại, nằm bên dưới cái giá kê hòm mà ngủ. Từ bữa đó tới giờ, chỉ đêm nay là nó ngủ được.

Trương Lang Vương.

***

Ông nội chinh chiến nửa đời người, sẹo trên cơ thể còn nhiều hơn tuổi của ông. Hình xăm cũng không ít.

Mỗi năm sẽ có một ngày. Bà nội xào cho ông một đĩa rau muống ba màu.

Ông ngồi một mình trước bàn thờ, uống rượu, ăn rau muống.

Lúc rượu cạn, rau muống không còn, thì cũng là lúc cái đĩa kia đầy nước. 

--------

2. Truyện cổ tích của Lang.

Một câu chuyện không thể đặt tên.

Có một vụ động đất xảy ra, nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất là ở một thị trấn ven núi. Gần như hơn một nửa thị trấn bị nhấn chìm trong đất đá.

Cơn động đất đến quá nhanh, quá dữ dội và bất ngờ, gần như không có một chút cơ hội nào cho những người đang chìm bên dưới đống hoang tàn đó. Những người còn sống, thay vì than khóc, họ bắt tay ngay vào việc cứu hộ, kể cả đau thương cũng phải tạm gác lại cho đến khi nghĩa cử cuối cùng được làm xong.

Sáu ngày trôi qua, những người tình nguyện đào bới đến từ khắp nơi, ngày mỗi tăng thêm, nhưng hy vọng thì mất dần, đúng hơn là tắt lịm. Trừ những giờ cứu hộ đầu tiên, những ngày nay vẫn chưa có người còn sống nào được đem ra khỏi lòng đất, chỉ có xác chết, và xác chết hay một phần của xác chết.

Mùi hôi thối xộc lên từ lòng đất, những mảnh không nguyên vẹn được đào, kéo ra. Tiếng khóc, tiếng la thất thanh có ở mọi nơi, lòng người không lạnh, chỉ là héo hắt. Biết là có những thử thách được tạo ra nhằm giúp ta mạnh mẽ hơn, nhưng như thế này thật quá đáng sợ, dù muốn hay không, nó sẽ trở thành nỗi ám ảnh mãi mãi cho những người còn sống.

***

Có chàng trai kia vừa từ thành phố trở về, mấy ngày nay cậu ta đã đào được cha, mẹ, chị gái và hai đứa em của mình. Cậu ta không ngủ, không ăn, không nói, và chưa bao giờ nghỉ, bởi còn vợ và đứa con nhỏ của cậu ta nữa vẫn chưa được tìm thấy. Chẳng ai nói hay khuyên gì cậu ta cả, thậm chí họ cũng không đủ dũng cảm để đứng nhìn hay đủ tàn nhẫn để ngăn cản. Là sự bất lực đến từ con tim.

Đến sáng ngày thứ bảy, cậu ta gục xuống, là bất tỉnh thật sự, cực hạn của con người chỉ đến thế mà thôi, khi đưa cậu ta lên băng ca, nhân viên y tế không kìm được nước mắt. Cậu ta không còn một cái móng tay nào, và có ngón đã lòi cả xương trắng ra. Nhưng với họ đó lại là chuyện tốt, bởi nếu tiếp tục chứng kiến, đừng nói cậu thanh niên kia, kể cả họ cũng sẽ gục ngã.

Từ vài ngày trước, đội cứu hộ sớm đã tụ tập để giúp đỡ anh ta, nhưng họ buộc phải đến những nơi khác nữa, nơi này được nhận định là không còn ai bên dưới, chó cứu hộ đã rà soát khu vực hàng chục lần, đó là một quyết định chính xác và hợp lý, bởi tài nguyên con người là có hạn, trong thảm cảnh nó cần được chia đều. Đội trưởng đội cứu hộ là người cuối cùng rời đi, ông ta để lại một câu nói : "Người cuối cùng cần cứu ở nơi đây, chính là chàng trai kia, và việc đó thì chúng tôi không thể, không ai có thể."

Kể cả bên báo đài hay người xem truyền hình ở khắp mọi nơi, những ngày đầu họ còn bàn tán to nhỏ, chúc phúc hoặc cầu nguyện cho chàng trai, nhưng đến lúc này thì không, sức chịu đựng trong trái tim của họ cũng đã đến giới hạn, chỉ cầu mong cho chuyện này sớm qua đi, khi hy vọng bị thử thách đến tột cùng nó sẽ trở thành ác mộng, một cơn ác mộng khủng khiếp. Có rất nhiều lời bình luận có nội dung tương tự như thế này : "Làm ơn, cầu xin ai đó hãy làm gì đi, anh ta sẽ đào đến chết mất.. "

Khi xe cứu thương đã hú còi, bánh xe bắt đầu lăn, thì từ bên trong cậu thanh niên đó lại lao ra, mạnh mẽ và bất ngờ không thể ngăn cản, đừng nói các nhân viên y tế không thể níu lại, đến dây buộc băng ca còn bị vùng đứt. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, cậu ta lần nữa lao vào đống đổ nát, miệng không ngừng hét lên :

-  Vợ ơi vợ, anh nghe thấy em rồi, đừng sợ, chờ anh một chút, anh tới chỗ em liền đây...

Rồi anh ta đào... đào... đào... điên cuồng đào. Vừa đào vừa không ngừng hét lên, gọi tên vợ của mình. Lâu lâu anh ta ngẩn đầu lên như lắng nghe điều gì đó, rồi lại chạy đến nơi khác để đào.

Những người ở đó, họ..không biết phải nói gì nữa, họ bưng mặt, che mặt, hoặc quay mặt đi chỗ khác, cái gì là chân chính bi kịch ? Trước mắt họ hay trong trái tim của chàng trai kia?

Có một người đàn ông tốt bụng quyết định cầm cái xẻng lên, làm việc mà nhẽ ra ông ta nên sớm làm, đánh ngất xỉu chàng trai kia, để những người khác có thể cứu anh ta. Rất nhiều người gật đầu đồng tình hay tỏ ra nhẹ nhõm khi thấy ông ta làm điều đó.

Nhưng khi ông ta đi đến với cái xẻng đã được đưa lên cao, trong một cái ngoái nhìn của chàng trai, tâm hồn ông ta vỡ nát, ông ta nhìn thấy trong đôi mắt đó, sự quyết tâm, sự hy vọng, sự tin tưởng không thể lý giải, nó mãnh liệt như đang cháy lên, tới mặt trời kia cũng không thể làm ông ta chói lóa và chấn động như vậy. Ánh mắt đó khiến đống đổ nát trong ông liền lại, lành lặn và rắn chắc hơn. Ông ta quyết định cắm xẻng xuống đất, và bắt đầu đào.

***

- Ông cũng nghe thấy đúng không? Là tiếng của vợ tôi đó, cô ấy đang chỉ đường cho tôi.

- Phải, tôi có nghe thấy.

- Đúng rồi, cô ấy đang không ngừng gọi tên tôi, là chỗ này, sâu một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.

- Phải rồi, là sâu một chút nữa, tôi có nghe thấy cô ấy đang gọi anh. Mà anh tên gì nhỉ?

- Daniel 's, nhưng cô ấy chỉ gọi tôi là Dan thôi.

- Đúng rồi, là Dan.

Rồi người đàn ông đó quay sang nói với những người đứng xung quanh :

- Dan nghe thấy tiếng gọi của vợ mình, và tôi cũng nghe thấy.

Ngọn lửa trong mắt của Dan đã truyền sang cho người đàn ông kia, cả hai tiếp tục đào, và đào.

Những người đứng xem, kể cả đàn ông hay đàn bà, họ bật khóc. Có vài người là những tiếng khóc vốn đã nín nhịn từ mấy ngày nay. Họ khóc trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, kịp hiểu việc người đàn ông kia muốn làm.

Vài người đàn ông khác lập tức cầm xẻng, nhảy vào trong hố đất kia, còn đàn bà thì cố di chuyển từng nắm đất ra xa, ngoài việc đó ra họ chẳng biết phải làm gì để ngăn cơn thổn thức của mình.

Đội trưởng đội cứu hộ, người vốn vẫn đang đứng trên gò đất cao gần đó, ông cầm loa và nói với các đội viên của mình :

- Mọi người... Tôi biết mọi người đã mệt, cả tâm hồn hay thể xác, sự chịu đựng không phải là thứ duy nhất ăn mòn cơ thể chúng ta, chẳng ai có thể còn dư sức sống khi phải trải qua những ngày như vừa rồi. Tôi biết có những người vẫn chưa ngủ, bởi hằng đêm họ vẫn luôn đào bới bên cạnh tôi.

Tôi biết ngay lúc này chúng ta cần một chút súp, một cốc sữa và một nắm thuốc ngủ, nhiều đội khác cũng vậy, cũng sẽ cố gắng không ngừng đến khi nỗi đau này qua đi.

Tôi nhận được mệnh lệnh là phải đưa cả đội quay về, để bàn giao cho đội khác thay ca, đó cũng là trách nhiệm tôi cần thực thi với các bạn, những đội viên tốt bụng của tôi.

Chỉ là có một việc tôi muốn nói, chính là vừa rồi và cả ngay lúc này. Tôi vẫn đang nghe thấy tiếng vợ của Dan, gọi tên anh ấy.

***

Rồi ông ta đặt loa xuống, cầm xẻng lên và nhảy vào hố đất kia. Các đội viên của ông ta cũng vậy, họ bước hoặc lếch vào đống đổ nát, với tiếng thì thầm trong tim : "Tôi cũng có nghe thấy..."

Còn các phóng viên, họ quyết định lần nữa bật máy quay lên. Đây không phải là một quyết định đơn giản, đây là lựa chọn khó khăn giữa hiện thực tàn khốc và tính nhân đạo. Họ đang mạo hiểm với lương tâm của mình và với những người xem.

Người thanh niên kia, thứ có trong mắt người thanh niên kia, thứ đang diễn ra trong hố đất kia, giữa thảm kịch kinh hoàng như thế này, là thứ cuối cùng mà mọi người cần, nỗi mất mát cuối cùng, bởi chẳng còn gì để mất nữa, là liều thuốc độc giết chết trái tim họ. Cũng là thứ cuối cùng mà họ có, hy vọng. Là hy vọng về một điều tốt đẹp sẽ đến, để có cái gọi là niềm tin cho những người đang sống, có thể sống tiếp.

Không cần tưởng tượng, ai cũng có thể biết chắc chuyện gì sẽ đến. Đã bảy ngày rồi, chính là tận bảy ngày, bảy ngày họ lần lượt chứng kiến thứ sẽ đến đó rồi. Giống như cố hô hấp cho người đã nằm trong hòm, là tàn nhẫn cho tất cả. Sẽ là một vết thương cắt ngang tim họ, khi sợ dây mỏng manh vô hình đó bị cắt đứt.

Nhưng họ chọn, đã chọn, chọn niềm tin về một phép màu, họ chọn rằng mình cũng nghe thấy. Biết rằng hiện thực tàn khốc sẽ đến, sẽ diễn ra, nhưng hy vọng thì không bao giờ được phép biến mất. Nói cho cùng thì đó là cách để tất cả có thể đương đầu, với mọi thứ đang diễn ra.

Với những người chứng kiến, dù trực tiếp tại đây hay trên sóng truyền hình, trong họ lại le lói lên một tia lửa nhỏ.

- Anh có nghe thấy không? Tiếng gọi của vợ Dan?

- Có, tôi có nghe thấy.

- Ừ, hình như tôi cũng nghe thấy.

- Phải, tôi cũng nghe thấy rồi.

***

Hố đất ngày một rộng và sâu hơn, mọi thứ diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng sắt và đá va vào nhau. Mỗi khắc trôi qua, họ hy vong một tiếng kêu to, và cũng sợ hãi điều đó. Thứ đáng sợ của cơn đau, không phải là ở mức độ như thế nào, mà là nó tồn tại bao lâu.

Hố đất ngày một sâu hơn, có lẽ như không bao giờ ngừng, còn những người bên trong đó, tưởng như nếu phải đào sang bên kia thế giới để kéo vợ của Dan về, họ cũng sẽ đào.

Trung tâm của cái hố đã xa vị trí khu nhà của Dan đến hàng chục, thậm chí cả trăm mét. Nhưng chẳng ai đặt câu hỏi về việc đó, bởi Dan, vẫn đang đào theo hướng tiếng gọi của vợ mình. Không có sự dẫn lối nào có thể chính xác hơn nữa.

"Cố lên Dan, hãy đào tiếp đi Dan. Dẫn lối cho chúng tôi, chỉ cần anh còn tiếp tục, chúng tôi sẽ không bao giờ ngừng.

Dan, chúng tôi ở bên cạnh anh, để mở rộng con đường anh đến với vợ của mình.

Cô ấy vẫn đang gọi đúng không Dan? Chắc chắn rồi, hãy nói với cô ấy rằng chúng ta sắp đến, sẽ nhanh thôi.

Bên đó sao Dan? Mọi người, là hướng đó.

...

...

Họ cứ như vậy. Tưởng như đến khi trái đất ngừng quay.

***

Rồi nó cũng kết thúc. Đúng là có một tiếng kêu to.

Mọi người ngừng lại, xẻng im lặng tuột ra khỏi tay. Tại trung tâm của cái hố, một phiến bê tông cuối cùng được mang ra, bên dưới đúng là vợ của Dan.

Cô ấy đã chết.

Đơn giản và rõ ràng.

Không ai nói ra câu đó, họ chỉ biết điều đó mà thôi. Với những gì đã diễn ra, quá dễ cho mọi người có mặt ở đây trong cách phân biệt giữa sự sống và cái chết.

Một khắc im lặng, kéo dài đến vô tận. Ở đây hay ở khắp mọi nơi, của những người đang chứng kiến. Họ chỉ được phép im lặng, chỉ có thể im lặng, bởi Dan, người thanh niên kia vẫn đang im lặng quỳ trước thi thể của vợ mình.

Đến những người phụ nữ yếu đuối và nhạy cảm nhất, cũng cắn chặt răng để không bật ra tiếng khóc. Đã ai từng thấy một người cắn môi đến bật máu chưa? Tôi thấy rồi, dòng máu đó đỏ lắm!

Không có lời khuyên hay an ủi, kể cả tiếng cầu nguyện, lúc này đây khi những tâm hồn đã đan xen vào nhau, điều đó không cần biết. Các phóng viên, những người sống bằng nghề nói, họ im lặng, lần đầu tiên tất cả mọi màn hình vô tuyến chiếu cùng một cảnh bất động, cho cả thế giới cùng bất động.

Bỗng có một âm thanh phá vỡ tất cả. Là tiếng khóc oe oe, là tiếng khóc của đứa con nhỏ của Dan, đứa bé vẫn còn sống bên dưới di thể của mẹ mình.

Không có nguyên tắc hay nguyên lý cho chuyện này, là nó đó, chính là thứ mà họ dùng xẻng và trái tim để tìm kiếm, là phép màu.

Hơn cả sấm chớp giữa trời quang đãng, một sự bùng nổ của âm thanh, cảnh vật, hành động hay cảm xúc. Không ai có thể miêu tả cho rõ ràng, không ai đủ giỏi hay đủ bình tĩnh để làm điều đó.

Một tiếng khóc bé thơ kéo theo hàng vạn tiếng khóc đan xen cùng hàng vạn tiếng cười.

Giọng của một người đàn ông mạnh mẽ vang lên :

- Để đứa bé cho chúng tôi, Dan. Tôi hứa, tôi biết, tôi chắc chắn rằng nó sẽ không sao, hãy lo cho cô ấy đi Dan, hãy thay chúng tôi gửi lời cảm ơn đến cô ấy vì phép màu này.

Dan ôm lấy vợ mình, lạnh ngắt trong đôi tay và trái tim nóng ấm của anh.

Và Dan khóc, khi mà máu cũng đã khô cạn, thì những giọt nước lóng lánh này, chính là thứ đẹp nhất thế gian.

Nó là như vậy, bởi nó được sẻ chia đến khắp thế gian.

Và điều đó sẽ còn được tiếp tục.

P/s : Còn một việc nữa, lẽ ra tôi không nên nói, bởi những người có mặt ở đó cũng chưa bao giờ nói. Thi thể của vợ Dan, cũng giống như nhiều thi thể khác được tìm thấy. Đều đang ở giai đoạn phân hủy của ngày thứ bảy.

--------

3. Không chỉ sợ hãi. 

Tommy 5 tuổi. Cậu bé có một người bạn tưởng tượng, hai đứa chơi thân với nhau đã vài năm.

Cha và mẹ của Tommy đã nhiều lần đưa con đi đến gặp bác sĩ tâm lý, họ nhận được lời khuyên rằng đừng quá lo lắng, chuyện đó là bình thường với bọn trẻ, theo thời gian trưởng thành thì sẽ kết thúc.

Một đêm kia khi Tommy đang ngủ, người bạn tưởng tượng đập Tommy dậy, rủ chơi trò chốn tìm.

Cậu bé Tommy trốn vào tủ quần áo, im lặng ngồi ở đó và nhẩm đếm đến 100. Nếu đếm xong mà vẫn chưa bị tìm thấy thì Tommy là người chiến thắng.

Khi Tommy bắt đầu đếm, lũ cướp cạy được cửa sau.

Khi Tommy đếm đến 20, bọn chúng bắn chết cha của cậu bé trong phòng ngủ.

Khi Tommy đếm đến 60, bọn chúng bắn chết mẹ của Tommy sau khi mở được két sắt.

Khi Tommy đếm đến 80, một tên cướp lục lọi trong phòng của Tommy, nhanh chóng bỏ qua rồi đi sang phòng khác.

Và khi Tommy đếm tới 100. Trong căn nhà chỉ còn một mình Tommy .

- Tớ thắng rồi.

"Tớ biết."

- Đến lượt cậu trốn đó.

"Tớ sẽ trốn, nhưng sợ rằng cậu sẽ không bao giờ tìm thấy tớ nữa."

- Tại sao ?

"Bởi vì Tommy, dù muốn hay không thì sau đêm nay, cậu cũng phải trưởng thành."

--------

Tiểu An 6 tuổi, nhà của Tiểu An gần công viên, cô bé có thói quen ngồi gần cửa sổ, nhìn các bạn nhỏ khác đang vui đùa ngoài sân, Tiểu An hay mơ rằng sẽ có một ngày mình được chơi hết tất cả các trò trong công viên đó, ăn được tất cả các loại bánh kẹo đầy màu sắc đó.

Tiểu An bị suy tim bẩm sinh, ngay lúc này đây cô bé vẫn đang dùng máy hỗ trợ sự sống. Cha mẹ của Tiểu An đã làm tất cả những gì có thể cho con gái của mình, đã hai lần cô bé được phẫu thuật, là đại phẫu, giúp đặt các thiết bị nhân tạo vào bên trong cơ thể. Nhưng kết quả vẫn không mấy khả quan, kể cả có tìm được quả tim hiến thích hợp để thay, thì sức khỏe của cô bé cũng không đủ để trải qua được cuộc phẫu thuật đó.

Bản thân cha của Tiểu An chính là giáo sư hàng đầu của ngành tim mạch, ông hiểu hơn ai hết tình trạng của con mình, mỗi ngày mà Tiểu An có thể mở mắt ra, đã là một phép màu rồi. Ông chỉ có thể hằng đêm an ủi, động viên vợ của mình, để cô ấy có thể giấu được những giọt nước mắt khi gặp Tiểu An.

Một buổi tối kia Tiểu An chợt thức giấc, là có một đám trẻ con đang chơi đùa vui vẻ trong công viên. Một đứa trong bọn chúng trông thấy Tiểu An, rồi vẫy tay chào cô bé. Tiểu An cố cười thật tươi đáp trả.

Rồi cả đám lẻn vào phòng của Tiểu An, bứt hết đám dây nhợ kia đi, rồi tất cả kéo nhau chơi hết tất cả những trò có trong công viên. Tiểu An vui lắm, chơi liên tục các trò, mỗi lần chuyển sang trò mới thì đám bạn lại chuyền cho cô bé một loại bánh kẹo mới, tiếng cười rộn rã của bọn chúng vang lên không dứt.

Sáng hôm sau, mẹ của Tiểu An quá đau đớn mà ngất xỉu khi thấy con của mình đã lạnh đi trên giường bệnh.

Còn cha của Tiểu An, ông nhìn bùn đất trên chân và tay của con gái, nhìn vết kẹo đường bông gòn vẫn còn dính trên khóe môi.

Ôm con gái lần cuối, trong hai dòng nước mắt ông nhìn về phía công viên kia.

"Cám ơn !"

--------

Cuội 7 tuổi, một ngày kia mẹ bồng em gái út bỏ đi, cha từ đó cũng hay say xỉn tối ngày, chỉ còn mình Cuội phải đi xin cơm họ hàng làng xóm khắp nơi, để lo cho thằng em kề mới 3 tuổi.

Một ngày kia trong đêm, thằng em phát sốt, nó mê man đến mức không nói được gì, Cuội lo lắm, liền cõng em trai mình đi tìm người cứu.

Nhà ở nơi hoang vắng. Trong đêm Cuội chạy chân trần, cõng em đi khắp nơi mà không tìm thấy nơi nào mở cửa hay sáng đèn.

Lúc đi ngang qua một cái miếu, thấy có ông già kia đang ngồi nhai trầu, Cuội liền cõng em tới mà khóc lóc xin hãy cứu em của Cuội.

Ông già kia nói :

- Cứu em của ngươi cũng được, nhưng ngươi lấy cái gì để trả công cho ta.

Cuội nói :

- Chân để đưa em đi, tay để ôm em về, thôi thì ông lấy cái đầu của con đi, chỉ cần em của con khỏi bệnh là được.

..

Nhiều năm sau, có một ngày em trai của Cuội tan sở về nhà, thấy anh của mình đang ngồi chơi bắn bi với mấy đứa nhỏ trong xóm, thua rồi bò lăn khóc lóc giận hờn. Đứa em mới nạt Cuội mấy câu.

Còn Cuội, không cần biết có chuyện gì, chỉ cần nhìn thấy em trai của mình là Cuội cười.

-------

4. Khúc ca trên bầu trời.

Có một con cóc đã sống cả đời trong một cái giếng cạn, nó rất được đám lăng quăng, cá nhỏ, côn trùng... bên trong giếng tôn sùng. Bọn chúng gọi con cóc đó là Vua Giếng.

Cuộc đời của con cóc thật đẹp, cho đến một ngày, khi có một chú chim sẻ bị thương và rơi vào cái giếng đó. Trong những giây phút cuối cùng của sự sống, bằng hơi thở đang nghiêng về cái chết, chú chim sẻ đã cố gắng hát lên bài hát cuối cùng, bài hát mà mọi loài chim trên đời này đều biết và thuộc lòng. Bài hát về bầu trời, đám mây, cơn gió và hàng cây,.. và màu xanh. Chú chim sẻ đã chết trước hát xong câu hát cuối cùng : "...ở nơi đó, trên bầu trời, trong những lần cuối cùng vỗ cánh, ta đã thấy thứ đẹp nhất thế gian, chính là... "

Con cóc trong cơn mơ màng lắng nghe, đã giật mình hét lên : "Hát tiếp đi, hát tiếp đi chim sẻ, thứ đó là gì, thứ đẹp nhất thế gian đó là gì..? ". Nhưng đã muộn, con cóc không bao giờ có thể nghe hết được bài hát đó. Cóc chỉ có thể lặng nhìn thân xác của chim sẻ trở thành thức ăn cho các thần dân của mình.

Kể từ đó, cóc không còn vui vẻ nữa, cũng không cảm thấy được hạnh phúc, nó thường ậm ừ trả lời đám giun dế, rồi ngẩn đầu nhìn lên cao, xa xa, xa thật xa bên trên miệng giếng. Rồi tự hỏi ở nơi đó có gì, thứ đẹp nhất thế gian trong bài hát kia là gì, nó sẵn sàng đánh đổi ngai vàng của mình để biết được đáp án cho câu hỏi đó.

Rồi một ngày kia, có một con bồ nông bỗng sà xuống, đậu trên miệng giếng, nó nhìn con cóc với một ánh mắt thèm thuồng, còn con cóc thì nhìn lại với ánh mắt ngập tràn hi vọng. Con cóc kêu lên : "Anh bồ nông, có thể hát tôi nghe bài hát mà mọi loài chim đều thuộc hay không? Tôi muốn nghe đến hết câu hát cuối cùng."

Bồ nông đáp : "Được thôi, nhưng ngươi lấy gì để trả công cho ta?"

- Tôi không biết! Anh muốn gì?

- Ta muốn ngươi là bữa ăn của ta, có được không?

- Tôi đồng ý.

Bồ nông đưa con cóc lên khỏi giếng bằng một nhánh cây, nó quyết định sẽ đem cóc về tổ của mình để thưởng thức. Bồ nông có niềm kiêu hãnh của mình, và nó biết giữ chữ tín, trong chuyến bay, nó đặt cóc trên lưng mình và bắt đầu hát bài ca mà mọi loài chim đều biết, bài ca về bầu trời, đám mây, cơn gió, và hàng cây, và màu xanh...

"Vỗ cánh đi, chú chim non đừng ngại ngùng

Để đám lông tơ được căn tràn trong gió

Để mùa đông đuổi theo phía sau

Và mùa xuân rộn ràng trước mặt.

Hỡi những con linh dương và tuần lộc

Hỡi ngựa vằn và loài sói lông đen

Hãy nhìn ta tung bay trên đôi cánh này

Mãi mãi trong giấc mơ của ta

Và giấc mơ của ngươi.

Ta sẽ bay đến cùng trời cuối đất

Qua đại dương hay sa mạc khô cằn,

Qua thảo nguyên và cánh rừng xanh ngát

Để đến nơi ta đã chọn cho mình.

Ở nơi đó, trên bầu trời

Trong những lần cuối cùng vỗ cánh

Ta đã thấy thứ đẹp nhất thế gian

Chính là..."

Thật sự bồ nông đã hát trọn vẹn bài hát, và hát thêm một lần nữa trên bầu trời cho đến khi về tổ.

Khi bồ nông nghiêng người để cóc rơi xuống, nó thấy cóc đã chết, không biết từ lúc nào. Nhưng nó biết là cóc chết trong cái chết đẹp nhất, trong giấc mơ trọn vẹn.

Nhìn gương mặt hạnh phúc đến rạng ngời của cóc khi nhắm mắt, bồ nông quyết định sẽ không ăn cóc, nó chọn một nơi thật cao và đẹp, đặt cóc ở đó bên dưới thảm cỏ xanh.

Bồ nông biết sự đối xử đó là xứng đáng.

Bởi vì đó không phải là một con cóc tầm thường, đó là một loài chim, một loài chim có đầy đủ lòng kiêu hãnh, niềm tự hào, tình yêu, trái tim, giấc mơ mà mọi loài chim đều có. Một loài chim có hình dạng như một con cóc.

-----

5. Mùa đông đến sớm.

Năm đó mùa đông đến sớm, gần như mọi con vật trong rừng đều đã di cư về phía nam. Nhưng sót lại một con tuần lộc con vẫn còn đang lang thang một mình trong rừng, mẹ nó đã bị thợ săn giết chết, khi đó nó may mắn thoát được. Và có lẽ may mắn của nó không còn nhiều nữa, khi tuyết ngày một rơi dày hơn, còn nó thì đang lạc đường.

Tuần lộc con đói, khát và lạnh, rất lạnh. Bộ lông của nó chưa đủ dày để chống chọi lại thời tiết này, dù chỉ mới chớm đông.

Đêm hay ngày, tuần lộc con đều lầm lũi đi một mình, câm lặng, nó không dám kêu lên vì nhớ lời mẹ dặn, "mùa đông trong rừng luôn có những con sói già ở lại, thứ duy nhất chúng chờ chính là những đứa bé như con, loài sói khi về già có thể chậm chạp, nhưng đôi tai vẫn luôn rất thính, đừng bao giờ cho chúng biết con đang ở đâu."

...

Tuần lộc con lang thang theo thói quen, nó cố tìm đến những nơi có cỏ xanh mà nó nhớ, nhưng vô ích, tuyết đã rơi cao hơn ngọn của cọng cỏ nhiều. Nó thử ăn lá của những cây thông cuối cùng còn rơi rớt, và nó biết là mình sai, đầu lưỡi nó chát đắng, bụng nó kêu lên ùn ụt và nôn thốc nôn tháo tất cả cho đến khi trống không.

Nhưng điều làm nó lo lắng nhất lúc này là cơn khát, những con suối đã khô cạn hoặc đóng băng, tuyết ở khắp nơi nhưng một lần nữa nó biết không thể ăn được. Cái lạnh vừa vào đến cuống họng thì sẽ đi ngay lên não, chỉ làm nó chết nhanh hơn.

Tuần lộc con đã quá mệt mỏi rồi, một chút sức cuối cùng của nó chỉ đủ để lê móng trên những bước chân tuyệt vọng, vô thức.

Nó nghĩ nó đã quá đau khổ và thê thảm, đến mức tột cùng. Cho đến khi nó gặp một con sói, chính là một trong những con sói già luôn có trong câu chuyện kinh dị kể cho trẻ con của loài tuần lộc, một con sói săn mồi đơn độc trong bão tuyết.

...

Trong bầy sói, những con sói già yếu và bệnh tật sẽ luôn bị bỏ lại, hay đúng hơn là bị đuổi khỏi đàn. Đó là nguyên tắc sinh tồn đúng đắn của loài sói, trong thế giới của máu và thịt không có chỗ cho kẻ yếu, hay lòng trắc ẩn. Thậm chí những con sói con nếu sinh ra quá muộn, quá gần với mùa đông, không thể chịu được sự khắc nghiệt của chuyến di cư, cũng sẽ chung kết cục.

Con sói già này chính là bị bầy đàn bỏ lại như vậy, trong buổi sáng ngày hôm đó, nó cố tình dậy muộn, để không phải nhìn con và cháu của mình lũ lượt ra đi, hay phải nghe chúng nói những lời thừa thãi, nó không cần điều đó.

Loài sói có thể không phải là mạnh mẽ hay hung hãn nhất, nhưng tuyệt đối là loài có lòng kiêu hãnh cao nhất. Sự kiêu hãnh được kế thừa và chảy sâu trong dòng máu của mỗi con sói được sinh ra, và tồn tại đến sau khi nó chết đi.

Con sói già này là một biểu tượng của sự kiêu hãnh đó. Năm xưa nó từng là sói đầu đàn, nó đã đánh nhau và giành chiến thắng với rất nhiều con sói đực khác để dành được vị trí đó. Nó đã dẫn dắt đàn của mình băng qua nhiều mùa đông giá lạnh, thậm chí nó đã từng đơn độc đánh nhau với gấu xám, đó là một chiến tích huy hoàng dù là với loài sói, trận chiến đó nó đã đẩy lùi được gấu xám, bảo vệ thành công vợ con và tộc đàn của mình. Nhưng cũng vì chính những vết thương của chiến tích đó, đã khiến nó lúc này phải gánh chịu một tuổi già bệnh tật, ốm đau và mệt mỏi.

Con sói biết mình sẽ không qua được mùa đông này, nó đã chứng kiến ông và cha của mình bị bỏ lại trong hang, và biến mất khi mùa xuân đến. Nó biết bây giờ là đến lượt của mình. Mà cho dù không có mùa đông lạnh lẽo này, những vết thương cũ cũng không cho nó sống tiếp, gần đây trong những giấc mơ, nó đã nghe thấy lời kêu gọi của tổ tiên.

Hôm nay, sói già mệt mỏi đi ra trước cửa hang, tuyết trắng thật sự khiến nó chùn bước, bên trong hang còn một miếng thịt đã khô lạnh, nhưng thử hỏi có con sói nào lại chấp nhận ăn một miếng thịt như vậy chứ, nó là sói, không phải lũ linh cẩu thấp hèn chực chờ ăn xác thối. Lúc này, nó chỉ muốn nhìn một chút, xem thử mùa đông năm nay sẽ khắc nghiệt đến thế nào.

Và nó nhìn thấy con tuần lộc con, gầy gò, ốm yếu, đang run lên mà không biết là vì sợ hãi, hay vì lạnh.

Sói già là kẻ từng trải, chỉ một cái nhìn là rõ hết chuyện gì đang xảy ra cho con tuần lộc con kia. Nó nheo mắt, và bắt đầu nghĩ về bản thân mình, và về lòng kiêu hãnh.

- Cứ sợ hãi đi, thằng nhãi yếu đuối kia, nhưng ta muốn ngươi biết một điều, cả đời ta chưa bao giờ ăn thịt những thứ trẻ ranh non nớt như ngươi, và ta không muốn thay đổi điều đó.

- Ông nói thật sao? Ông sói, ông sẽ không ăn thịt tôi sao?

- Ta thèm gạt một đứa nhóc như ngươi sao, hãy vào trong hang, ngươi sẽ thấy phần thịt còn lại của con nai sừng tấm mà ta vừa giết, và hình như bên cạnh đó, còn một bụi cỏ chưa đóng băng. Tất nhiên, nếu ngươi không quen ăn cỏ có mùi sói, ngươi có thể bỏ qua...

Chưa kịp nghe hết lời của sói già, tuần lộc con đã chạy như bay vào trong hang, nó thật sự quá đói, lúc này thì điều đó quan trọng hơn nỗi sợ nhiều. Khi nhìn thấy miếng thịt khô lạnh, tuần lộc con rùng mình rồi cúi đầu thành kính nói : "Cháu chào bác nai sừng tấm". Rồi lập tức nó lao đến nhai tới tấp bụi cỏ trong góc hang. Tuần lộc con như rơi vào thiên đường, bụi cỏ sót lại không quá nhiều, chỉ vừa đủ lấp lưng nửa cái dạ dày rỗng tuếch của nó, nhưng còn đòi hỏi gì hơn nữa, khi khắp nơi đã phủ đầy băng tuyết.

Đói thì không sợ chết, nhưng bớt đói thì bắt đầu sợ lại. Tuần lộc con rụt rè nhích ra cửa hang, nơi sói già vẫn đang uy nghi đứng ngắm cảnh, mặc cho bông tuyết phủ trắng xóa trên bộ lông của mình.

- No chưa ?

Tuần lộc con lắc đầu, rồi lại giật mình gật đầu, ăn hết cỏ trong nhà người ta mà vẫn nói chưa no thì đúng là hơi ngại.

- Vậy thì đi.

Sói không nói thêm một lời nào nữa, nó đi trước dẫn đường, còn tuần lộc con cũng không biết vì sao, lại im lặng theo sau, có lẽ vì ít nhất bây giờ nó cũng không còn là kẻ lạc đường.

Sói già lần nữa, với những bước chân lạnh lẽo của mình, bước trên con đường di cư về phía nam hàng năm của loài sói, mà cũng là của tất cả các loài vật khác trong khu rừng. Nó biết rằng mình đã muộn, mùa đông sẽ ập đến bất cứ lúc nào, bao vây nó và phủ kín hết cả con đường, khiến cho nó sẽ sớm gục chết vì đói và lạnh. Nó biết rằng mình đã chậm, tuổi già và cái chết như bóng đêm đang buông xuống, không thể tránh khỏi, không thể lẫn núp.

Nhưng nó vẫn đi, nếu một con tuần lộc con có thể lang thang kiếm ăn dù sắp chết đói, thì một con sói kiêu hãnh như nó không thể chết khi ngủ quên trong hang tối, trong cái lạnh được. Nó âm thầm buông những bước chân, đều và vững chắc, với những suy tính đang vây kín trong đầu mình.

Con tuần lộc con lúc đầu đi cách xa sói già mấy chục bước chân, rồi về sau rút ngắn lại còn vài bước, nhưng lúc này thì nó giãn khoảng cách còn xa hơn lúc đầu, chẳng qua là vì một đoạn đối thoại ngắn và hiếm hoi lúc mới rồi của nó với sói già :

- Ông sói ơi, ông dắt cháu đi đâu vậy?

- Phương nam.

- Hí hí, tốt quá, cháu cảm ơn ông, mà vì sao ông lại tốt với cháu như vậy?

- Thức ăn dự trữ.

...

Đã gần một tuần lễ trôi qua, thời gian đó không là gì so với chuyến di cư hàng tháng trời mỗi năm mà các loài buộc phải chọn. May mắn cho cả hai là nếu đi đúng hướng, sẽ đến được những nơi mà mùa đông đến trễ hơn, và sẽ dễ kiếm được cái để bỏ bụng hơn, cũng như những dòng suối còn róc rách.

Tuần lộc con lần nữa thu hẹp khoảng cách một cách đầy khả nghi. Ăn nó cũng nhìn ông sói, uống nó cũng nhìn ông sói, thậm chí đi vệ sinh cũng ráng nhìn ông sói. Nó phải chắc chắn là ông sói ở trước mắt nó, chứ không phải sau lưng, hay bên hông. Thỉnh thoảng nó hay hỏi : "Ông sói ơi ông có đói không? Nếu có thì nhớ cho cháu biết trước nha". Đến khi nó chợt nhận ra, ngoại trừ uống nước, gần như ông sói không ăn gì thêm, thì nó không dám hỏi nữa. Chỉ có một điều là, vào buổi tối, nếu như có thể ngủ gần ông sói, thì nó sẽ ngủ ngon hơn.

Vào mùa đông, cảnh một con tuần lộc con lẽo đẽo theo sau một con sói già, thỉnh thoảng tiến lên bắt chuyện, đúng là không thường thấy. Đôi khi có mấy con sóc nhiều chuyện, hóng hớt thấy cảnh này, rớt thẳng từ trên cành xuống đất, ôm đầu nhưng lại không thấy đau, vì nghĩ rằng đầu mình đã hư rồi.

Bọn cáo trắng thì bình tĩnh hơn, chúng chạy thẳng về nhà và suy nghĩ, cuối cùng quyết định sẽ không kể lại chuyện này cho các con của mình, bởi nếu chúng kể lại cho người khác, sự hoài nghi sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của nó. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có con cáo kể ra, và điều đó khiến cho không còn con vật nào trong khu rừng còn tin loài cáo nữa.

...

Đôi lúc sói già đứng lại, nhìn xung quanh rồi ráng bước nhanh hơn. Nó biết mùa đông thật sự đã tới, hai bên đường lúc này ngoài màu trắng của tuyết và màu xám của vỏ cây, không còn thấy thêm được màu nào nữa. Nó biết dù bây giờ có chạy nhanh hết sức, cũng không bao giờ kịp để thoát khỏi mảng màu buồn tẻ này. Sói già liếc nhìn con tuần lộc con đang ngập ngừng theo sau, nó nhanh chóng đưa ra quyết định, với đôi mắt âm trầm, nó rẽ ngoặc sang một hướng khác.

Đây là con đường xuyên qua lưng núi về hướng nam, là con đường tắt ngắn nhất mà chỉ những con sói lão làng mới biết. Là con đường rất khó đi vào mùa xuân, và không thể đi vào mùa đông. Đã từng có lúc, vì để đuổi kịp bầy thú di cư, với cái đói chực chờ, sói già đã dẫn đàn của mình đi qua con đường này, đúng là bọn chúng đã đến kịp, nhưng rất nhiều thành viên đã mất đi trên con đường này.

Con đường cheo leo, ngập tràn nguy hiểm, băng tuyết trơn trượt, nhiều lúc cái gọi là đường chỉ là con dốc thẳng đứng, có thể chỉ hơi cúi đầu mà lại nhìn thấy được chân vực tối tăm thăm thẳm bên dưới. Chỉ có cách không ngừng trèo lên, để tuyết lở đưa mình trượt xuống, rồi lại tiếp tục không ngừng trèo lên. Một chỗ để nghỉ chân cũng không có, chỉ cần dừng lại đủ lâu, sẽ trượt đến sát mép vực đang cận kề, sâu đến mức khi một hòn đá rơi, sẽ không nghe được âm thanh nào vọng lên từ nó.

Đó là còn chưa nói đến những cơn gió sắc bén như dao cắt, đưa hơi lạnh từ bầu trời hay mép vực, gào rít không ngớ, khiến đôi lúc chỉ cần dừng lại, thì sẽ là mãi mãi dừng lại.

Vậy đó, vậy mà không biết bằng cách thần kỳ nào, một già một trẻ lại có thể vượt qua hành trình kinh khủng đó, để có nhìn thấy lác đác những cái cây còn lá xanh ở lưng chừng núi bên kia. Lúc này tuần lộc con tỏ ra vui vẻ, sức sống đã trở lại với nó, còn đôi mắt của sói già gần như khép kín, sâu hút và lạnh lẽo hơn cả băng tuyết phủ quanh.

Thêm một ngày đường nữa, đã đến rìa của nơi gọi là phương nam. Sói già bỗng dừng lại, nó đưa mũi lên, cố nếm mùi vị trong không khí. Rồi nó quay lại nhìn tuần lộc con, là cái nhìn sắt lạnh không cảm xúc của kẻ săn mồi, chỉ một ánh mắt ngắn ngủi, đã khiến tuần lộc con hóa đá, như đã thấy địa ngục trước mặt. Rồi sói già hú lên một tiếng kéo dài vang vọng, nó bật chạy, chạy nhanh như chưa từng được chạy, lao vút về phía bìa bên kia cánh rừng.

Tuần lộc con sau khoảng khắc sợ hãi, lập tức đuổi theo, rồi nó thấy một cảnh tượng, mà suốt cuộc đời nó, sẽ không thể nào quên được .

Sói già lao vào một đàn tuần lộc, và cắn vào cổ con tuần lộc đầu đàn to lớn nhất. Tất cả mọi con sói đều biết, không thể tiêu diệt được một con tuần lộc trưởng thành, nếu thiếu sự hợp tác của bầy đàn. Ngoại trừ thói quen ăn cỏ, sức chiến đấu của một con tuần lộc vốn không thua gì sói, hàm răng sắt nhọn có thể đổi bằng cặp sừng to lớn vững chắc trên đầu. Sự hung hãn có thể đổi với khác biệt về kích thước, một cú húc của tuần lộc dư sức hất bay, hay găm ghim xuyên người của sói. Hành động này của sói già, trái ngược hoàn toàn với sự lão luyện của nó, là vô cùng ngu ngốc.

Con tuần lộc đầu đàn giãy giụa, cố gắng hất hàm răng của sói già ra khỏi cổ của nó. Nhưng tất cả đều biết, cơ thể của sói có thể yếu đuối và suy nhược, chân có thể gãy, lông có thể rụng, móng có thể rơi, mắt có thể mờ, nhưng răng thì không, một con sói luôn chết với hàm răng đầy đủ của mình. Cú quật của tuần lộc có thể làm sói già gãy cổ, nhưng khiến nó buông lỏng hàm răng của mình ra thì không.

Tuần lộc có thể sợ một bầy sói, nhưng một bầy tuần lộc và một con sói già thì không.

Một con tuần lộc khác lấy đà, húc mạnh vào người sói già, xé rách một mảng da lớn trên người nó. Máu từ cổ con tuần lộc đầu đàn và cơ thể sói già chảy ra là như nhau.

Thêm một cú húc nữa, lần này cặp sừng lớn kia đâm vào người và hất sói bay lên một khoảng.

Sói già vẫn nghiến chặt hàm răng của mình, nó từng đấu với gấu đen, và tuần lộc luôn là thức ăn ưa thích của nó, địa vị của kẻ săn mồi không thể đánh mất, nó không cần phải buông ra hay lùi bước .

Thêm một cú nữa, là một con tuần lộc khác, cú húc nhắm thẳng vào sống lưng của sói, tiếng sừng và xương va vào nhau vang lên rôm rốp.

Sói già chỉ có một quyết định duy nhất, là cắn mạnh hết sức có thể, và chỉ được phép mạnh hơn, máu chảy ra từ cổ của tuần lộc khiến nó kích thích, mùi tanh nồng tươi nóng này đã lâu nó chưa được thưởng thức qua.

Năm sáu con tuần lộc vây quanh sói, bọn chúng dùng chân trước giẫm đạp, dùng sừng để húc, để đâm, chúng giày xéo lên mọi nơi có thể của con ác thú kia.

Cả cuộc đời sói đã cắn rời không biết bao nhiêu cuống họng của con mồi, nó quen với việc đó như hít thở, nó vừa nghiến vừa rung đôi hàm của mình để dễ xé rách và cắm sâu hơn. Chỉ là lúc này nó không hít thở nữa, đôi mắt cũng không còn thấy gì nữa, lồng ngực thôi nhấp nhô, chân thôi cựa quậy, chỉ có hàm răng rung rung.

Và con tuần lộc đầu đàn cũng vậy, trong nỗ lực giãy giụa cuối cùng, cổ họng của nó đã bị xé rời ra.

Kẻ săn mồi và con mồi, hai cái xác im lìm trong rừng cây lá xanh thưa thớt.

Bầy thú báo thù thay nhau giẫm đạp vào đầu và hàm của sói già để tách rời cả hai ra. Đó thật sự không phải là việc dễ dàng.

...

Ngày hôm đó...

Bầy tuần lộc kể cho nhau nghe về việc chúng đã đánh và giết con sói già như thế nào nào.

Con trai của tuần lộc đầu đàn kìm nén những giọt nước mắt trong đôi mắt căm thù khi nghĩ về lũ sói hung ác.

Con tuần lộc đầu đàn đã hy sinh khi bảo vệ bầy của mình, là tấm gương cho mọi con tuần lộc thiếu niên khác.

Còn con tuần lộc con, sau khi chứng kiến tất cả, nó quay lưng, chọn một hướng khác để tiến về phương nam, từ đó nó suy nghĩ rất nhiều về một chuyện mà mãi đến sau này khi trưởng thành nó mới hiểu, chuyện gì thật sự đã sảy ra trong mùa đông năm đó.

Còn con sói già, nó đã biết tại vì sao không bao giờ tìm thấy xác của một con sói già nào, nằm hôi thối trong hang động vào mùa xuân. Nó đã sống trọn vẹn với lòng kiêu hãnh của mình.

Và mùa đông? Những thứ khắc nghiệt và đáng sợ nhất, những nỗi đau và mất mát lớn nhất. Chính là sân khấu, là mặt nền, để những điều tốt đẹp nhất nổi lên.

-------

6. Những đứa bé sao Hôm.

Jack làm công việc châm dầu và thắp lên những cây đèn chiếu sáng trên đường phố mỗi đêm. Nếu siêng năng và đủ cẩn thận, cậu sẽ kiếm được mười lăm xu từ viên quan thu thuế mỗi tuần. Nói là cẩn thận vì thi thoảng sẽ có những miếng gương bị vỡ khi đóng hoặc mở cửa đèn, khi đó, viên quan thu thuế sẽ không ngại ngần gì việc lấy chút tiền lương còm cõi của Jack để bù vào.

Không phải mọi con phố đều có cột đèn, và không phải mọi cột đèn đều được thắp mỗi đêm. Đèn chỉ sáng ở những nơi mà người dân sống ở đó, chấp nhận thêm một khoảng phí "ánh sáng" vào tiền thuế mỗi năm của mình. Jack có một danh sách cụ thể những ngọn đèn được phép sáng từ tay viên quan thu thuế, đi cùng với đó là lượng dầu thắp cần thiết, chính xác tới mức mỗi đêm khi xong việc, thùng đựng dầu của Jack luôn cạn đáy.

Jack chỉ mới 17, cậu đã làm công việc này được hơn một năm, nói cũng lạ, cậu là đứa bé nghèo khổ duy nhất, mà mọi gia đình giàu có trong thị trấn đều biết đến, kể cả lúc này hay trước đây. Khi bóng đêm phủ xuống, thi thoảng sẽ có vài nhóm trẻ con đứng trước cổng, chờ để xem Jack lần lượt thắp lên những ngọn đèn, chúng thích cách Jack khiêu vũ trên cái thang gỗ, cũng như cách Jack đánh lên những viên đá lửa. Khi yêu thích một công việc gì đó, và làm nó đủ lâu, bạn sẽ là nghệ sĩ trong công việc của mình.

Hôm nay, như mọi ngày, Jack kết thúc công việc bằng cách đứng ở cuối con đường nơi trung tâm thị trấn, và ngắm hai hàng ánh sáng do chính mình tạo ra. Với cái thang trên vai và xô dầu cạn trên tay, Jack quay về nhà trong tiếng huýt sáo quen thuộc của cậu, là giai điệu của bài hát "người thắp sao đêm."

...

Trăng đi ngủ bên mảnh đồi xưa cũ

Còn mặt trời đã lặn dưới biển xanh.

Dậy đi anh, chàng trai màu thép nước,

Và gọi tên những đứa bé của mình.

Sao miền đông trắng lạnh

Sao miền bắc chập chờn

Còn miền tây cười cợt

Chọc cô bé phương nam.

Mây không chạy mây muốn làm mảnh vải,

Còn màn đêm là những chiếc khăn nhung.

Ngoan đi bé nghe anh vào vị trí

Và dạ thưa theo tiếng gọi tên mình.

Sao phương nam yểu điệu

Sao phương bắc tẽn tò

Còn miền tây cười cợt

Rượt cậu nhóc phương đông.

...

Người giàu có nơi ở của mình, và người nghèo cũng vậy, nếu so sánh, ta sẽ gọi là bất công, còn nếu hiểu, đó sẽ là sự công bằng được phân phối.

Có một nơi trong thị trấn, là điểm cuối trên dòng nước thải của lò mổ gia xúc, là chỗ mà các chủ hàng cá đổ rác vào buổi chiều, cũng là nơi khởi đầu công việc của những người đổ  chất thải của các ngôi nhà.

Jack sống hạnh phúc ở đó, cùng với ba đứa em của mình. Trong một căn nhà mà luôn luôn có thể thấy được những ngôi sao trên bầu trời mỗi đêm, và biết được những cơn gió đang thổi đến từ hướng nào.

Emily, đứa em gái út 6 tuổi, đẹp như một thiên thần với làn da trắng thuần khiết, đôi mắt long lanh như sương sớm và đôi môi đỏ màu hạnh đào. Tin tôi đi, không cần phải thêm đôi cánh, cô bé cũng đã là một thiên thần.

Mỗi buổi sáng, Emily hay cùng với Jones, anh kế của mình, chà rửa những cái chậu và thùng đựng, cùng đồ nghề của những người đổ chất thải, công việc không có lương, nhưng bù lại những công nhân sẽ chia cho bọn trẻ bữa ăn của mình, và tất nhiên, Jones luôn dành những thứ ngon nhất cho Emily. Giống như hai người anh của mình, Jones yêu đứa em gái út bằng tất cả con tim.

Jones rất ngoan, còn Tom- người anh kề,  thì không được như thế. Từ sau khi cha mẹ của bọn chúng chết, rồi bị họ hàng đẩy ra khỏi căn nhà thân thương, Tom trở nên ít nói, nó hay trầm mặc và tức giận với mọi thứ. Nó hay bỏ đi và quay về sau vài ngày, mỗi lần, thời gian nó bỏ đi lâu hơn, và ở nhà ngắn hơn. Nhưng mỗi khi trở về, Tom luôn mang theo những món quà cho hai đứa em của mình, đặc biệt là dành cho Emily, luôn là những thứ đẹp nhất mà nó có thể, giống với anh và em trai của mình, Tom yêu thương đứa em gái út bằng trọn vẹn cả con tim.

Jones và Emily luôn chờ anh trai Jack trở về vào mỗi tối, với chúng, đó luôn là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày, chúng sẽ hỏi Jack về những ngọn đèn, hay cách những đứa trẻ khác chơi đùa trong khi dọn bữa tối.

Hằng đêm, Jones và Emily, hai đứa bé đứng cạnh nhau, chúng nhìn xa xăm vào màn đêm mờ mịt, nhưng thứ chúng thật sự chờ đợi, chính là tiếng huýt sáo trong trẻo và vui nhộn của Jack. Jones đã cố gắng tập rất nhiều, nhưng phải thêm một thời gian dài nữa, nó mới huýt sáo hay được như anh trai.

Bữa tối hôm nay, có một ít khoai tây, một ít bánh mì, và Emily có một ít cá. Họ ăn rất ngon miệng, và như mọi lần, Emily cố nhai thật nhanh bánh mì để có thể mau chóng được làm công việc cô bé yêu thích nhất mỗi ngày. Chính là việc để dành những ngôi sao.

Jones và Emily cẩn thận lấy ra cái bình quý giá của mình, là một cái chậu rửa cũ có nắp đậy, chúng nghiêng thùng dầu của Jack và cố gắng chờ thật lâu, đến khi đã chắc chắn rằng những giọt dầu cuối cùng trong thùng đã được chắt hết vào bình.

Cái bình đựng dầu cặn này là kho báu của hai đứa trẻ, chúng luôn nói rằng sẽ có một ngày, khi bình dầu này đầy, chúng sẽ thắp lên ngôi sao to nhất, để biết đâu đó, cha và mẹ đang ở một nơi rất xa kia, có thể thấy, để tìm về với chúng. Emily đã nhớ họ đến quá nhiều rồi, cô bé luôn vui vẻ, nhưng trong những giấc mơ, những giọt nước mắt luôn tìm được đường đi của nó.

Jack là một người anh tốt, và cũng là một công nhân tốt, cậu luôn cố cẩn thận hết mức có thể khi châm thêm dầu vào đèn, không để giọt nào chảy ra, cũng là cách để có thể bổ sung được nhiều nhất vào kho báu của hai đứa em mình. Giống như hai đứa em trai của mình, Jack yêu thương đứa em gái út bằng trọn vẹn cả con tim.

Mỗi đêm đều như vậy, khi đã che chắn xong chỗ ngủ của các em, và hôn chúng, Jack sẽ lần cuối huýt sáo bài hát quen thuộc của mình. Và Emily trong cơn lim dim sẽ nói :

- Chúc anh Jones ngủ ngon.

- Chúc anh Tom ngủ ngon.

- Chúc anh Jack ngủ ngon.

- Cha và mẹ ngủ ngon.

...

Hôm sau. Trên xe ngựa :

- Jack này, ta thật sự chỉ muốn tốt cho các cháu thôi, tài sản của cha và mẹ mấy đứa, nếu cứ để như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ mất đi. Cứ giao cho ta quản lý, vài năm nữa khi cháu đủ hai mươi, ta sẽ trả lại tất cả cho cháu, như vậy không phải là tốt nhất sao?

Lúc này, viên quan thu thuế, và cũng là chú ruột của Jack trông vô cùng hiền từ, đã lâu Jack không thấy ông ấy như vậy, kể từ lúc cha mẹ mất đi.

Jack không ngốc, Jack biết nếu mình đặt bút ký vào tờ giấy kia, cậu sẽ làm mất những gì, và chắc chắn sẽ không bao giờ lấy lại được, tờ giấy chỉ là một cách hiệu quả, để cậu ruột của Jack, làm giảm đi số tiền đút lót cần thiết cho vị quan tòa liêm chính kia của thị trấn mà thôi.

Nhưng khi cầm hai đồng bạc lạnh lẽo trên tay, số tiền bằng cả năm tiền lương của cậu, và mùa đông đã gần kề, tấm chăn đắp mỗi tối của Emily thì ngày một mỏng. Còn Jones, nó cần một đôi giày.

Và rõ ràng hơn, Jack biết gương mặt hiền từ kia sẽ không giữ được lâu nếu cậu còn tiếp tục chần chừ.

Xe ngựa dừng lại, Jack bước xuống và chạm vào cái cổng quen thuộc của ngôi nhà thân thương, nơi mà cậu và các em được sinh ra, và đã từng lớn lên ở đây.

Có rất nhiều người chờ sẵn trong sân, họ là những người làm chứng được mời đến, đa phần đều là họ hàng của Jack, gương mặt họ cũng tràn đầy sự vui vẻ và hài lòng, thứ mà Jack cũng thấy rất nhiều từ họ, trong đám tang của cha và mẹ.

Bỗng có tiếng chó sủa ở sân sau, viên quan thu thuế cất giọng hỏi người làm vườn :

- Có chuyện gì thế?

Người làm vườn trả lời :

- Thưa ông chủ, là một kẻ cắp. Là một tên nhãi ranh cố đột nhập vào dinh thự khi chúng tôi đang bận tổ chức tiệc ăn mừng cho các vị khách quý ở đây.

Viên quan thu thuế cất cao giọng hơn :

- Hãy cứ để cho lũ chó làm việc của mình, ta muốn tất cả những tên trộm trong thị trấn này phải biết, dinh thự này từ hôm nay đã chính thức thuộc về ta, đừng ai trong lũ rác rưởi bọn chúng hy vọng gì sơ múi được ở đây. Thả hết lũ chó ra đi, ta muốn tên trộm kia sẽ là lời răng đe tốt nhất.

Jack muốn nói gì đó, nhưng giọng của cậu sao át được những lời chúc tụng đang bủa vây, Jack muốn đi ra sân sau, nhưng bị người giữ cổng chặn lại và mời ra khỏi dinh thự, ông chủ mới không muốn có người lạ lảng vảng quanh đây.

Và trước khi rời đi, cậu nhận được cái vỗ vai cuối cùng từ chú của mình, cùng lời nhắc nhở :

- Hãy cẩn thận hơn trong công việc Jack à, vừa rồi ta thấy có một tấm gương đèn bị vỡ trên phố chính, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, ta sẽ không chỉ trừ lương của cháu đâu, mà sẽ thêm tiền phạt nữa, nhớ đó.

...

Tom trở về từ thị trấn bên cạnh, sau một quãng thời gian bị bắt và buộc phải lao động công ích, đó là vì nó chưa đủ tuổi để vào tù.

Tom thật sự rất nhớ anh trai và các em của mình, đặc biệt là Emily. Mỗi đêm khi giật mình thức dậy vì cơn gió lạnh hay tiếng vó ngựa, Tom luôn nhớ về đôi mắt long lanh hay nụ cười rạng rỡ của đứa em gái út. Tom luôn cố gắng để nụ cười đó lưu lại thật lâu, đôi khi bằng những món quà nhỏ mà cậu có thể kiếm hay lấy được trên đường phố.

Chuyến về lần này cậu không mang theo được gì cả, ngoài bộ đồ rách nát còn dính trên người. Nhưng Tom đã có món quà để tặng Emily trong đầu, món quà tuyệt nhất mà cậu có thể nghĩ ra. Tom rất vui khi nghĩ đến em gái sẽ cười hạnh phúc như thế nào khi thấy món quà mà cậu định tặng. Từ lúc bắt đầu nghĩ về điều đó, nụ cười luôn nở trên môi cậu, và nở thật nhiều, cho đến khi có tiếng chó sủa vang lên...

..

Jack vào tiệm tạp hóa, cậu quyết định sẽ tiêu hết một đồng bạc cho những đứa em của mình, một đồng còn lại sẽ để dành cho mùa đông. Với đôi giày cho Jones, áo và chăn mới cho Emily, cùng một ít bơ và ổ bánh mì còn thơm mùi bột nướng, Jack lần nữa huýt sáo trên đường về nhà, giai điệu lần này rộn rã và vui tươi hơn rất nhiều.

...

Trong lúc đó, ở nhà, Jones và Emily đang nói chuyện với nhau :

- Anh Jones, tại sao anh Tom không nói gì hết vậy, tại sao vừa rồi anh ấy lại khóc, và tại sao áo của anh ấy lại toàn màu đỏ thế này?

- Anh không biết, có lẽ anh Tom đang ngủ, có lẽ anh ấy vừa đi một quãng đường dài và khóc vì nhớ em. Có lẽ ở thị trấn bên cạnh người ta thích mặc đồ màu đỏ.

- Anh đừng nói dối em, không ngốc đâu, em biết đây là máu... hu hu hu..hu

- Đừng khóc Emily, anh tin là anh Tom chỉ đang ngủ thôi, ảnh sẽ thức dậy ngay mà. Emily xin đừng khóc, em biết bọn anh luôn muốn em cười mà.

- Anh Jones, em nhớ ngọn đèn này, dù nó đã bể nát, nhưng em vẫn nhớ, đây là ngọn đèn của mẹ, mẹ thường dùng để tìm anh em mình vào mỗi tối, lúc kết thúc trò chơi trốn tìm, và nhắc chúng ta đi ngủ. Em biết rồi, đây là món quà mà lần này anh Tom muốn tặng cho em. Anh Jones, liệu có phải anh Tom đã tìm được mẹ và cha hay không?

- Có lẽ vậy, Emily, có lẽ vậy. Xin em đừng khóc nữa, Emily.

- Em không khóc nữa đâu. Anh Jones, liệu nếu chúng ta thắp ngọn đèn này lên, mẹ và cha có tìm thấy chúng ta hay không? Hay ít nhất, họ sẽ tìm thấy anh Tom? Anh thắp nó lên đi anh Jones, dùng kho báu của chúng ta để thắp lên.

...

Khi Jack về tới nhà, ngôi nhà đã trở thành ngọn đuốc, tại đây, nơi hoang vắng này, âm thanh duy nhất vang lên, là tiếng gọi tên những đứa em của cậu, Tom, Jones, Emily, và đáp lại là tiếng lửa xì xèo.

Khi ngọn lửa đã lên cao nhất, Jack không khóc nữa, cũng không kêu la. Đã đến giờ đi ngủ, cậu phải huýt sáo bài hát quen thuộc để ru ngủ các em. Jack bước vào trong ngọn lửa, tìm để hôn các em, và vọng ra là giai điệu quen thuộc, tiếng huýt sáo bài hát "người thắp sao đêm."

Những em bé vào ngày xinh đẹp nhất

Với áo trắng và màu trắng hoa tang.

Xin đừng khóc sẽ làm em thức giấc

Trên bầu trời lại sáng ánh sao đêm.

Sao miền đông bé bỏng

Sao miền bắc dỗi hờn

Sao miền tây hay giỡn

Chọc cô bé phương nam.

Cao thật cao nơi bầu trời lấp lánh

Luôn sáng nhất là những ánh sao hôm.

Thiên thần nhỏ mỗi khi cười khúc

Sẽ tỏa ra những màu sắc diệu kì.

Sao phương nam xinh đẹp

Sao phương bắc thật hiền

Còn miền tây hay giỡn

Rủ rê bé phương đông.

...



Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!