iPub.vn Covid banner

[Truyện tam đề] Ba lê - Nghiên cứu - Ghế ba chân

KK7       3 năm trước       353 lượt đọc

Nói xong, tôi và Naomi lại rơi vào im lặng. Những cơn gió mát hiếm hoi nghiêng người lách qua khe hở cửa kính và nghịch ngợm quấy quanh những ngón chân trần nhỏ bé của tôi, khiến chúng nhột nhạt. Nhảy múa à? Tôi chưa bao giờ thử làm những thứ phức tạp như vậy trước kia. Trong cái độ tuổi thần kinh vận động vẫn còn đang nhạy bén, người lớn luôn cẩn trọng dặn dò tôi rằng không nên và không được chạy hay nhảy hay bất cứ điều gì vượt qua giới hạn bản thân ở bên ngoài phòng tập. Như vậy là tốn năng lượng vô ích. Như vậy là không ngoan.

Tôi và Naomi ngồi kế bên nhau, cùng nhìn ra khu vườn đầu hè xanh mướt cỏ. Những chùm hoa trắng nảy nụ xinh trong những khoảng xôn xao, được ánh nắng tưới xuống lấp lánh như châu ngọc. Tôi không biết bao giờ chúng sẽ nở, nhưng theo Naomi thì cứ để như vậy có khi sẽ đẹp hơn.

“Naomi, ngày đầu tiên rời khỏi đây, cậu muốn làm gì?”

Tôi quay sang bạn mình, hỏi một câu vu vơ. Naomi dừng đung đưa trên chiếc ghế ba chân, đoạn nhạc ngâm nga trong cổ họng cũng dừng lại. Cô quay sang tôi, đôi mắt tròn và sâu bỗng dưng ánh lên một nét cười.

“Mình sẽ đi tập múa ba lê.”

“Múa ba lê?” Tôi ngạc nhiên. “Đó là cái gì thế?”

“Người ta nhảy nhót trên những ngón chân để bắt chước những gì mà họ cho là thanh cao thoát tục.” Naomi giải thích. “Như thế gọi là múa ba lê.”

“Tôi không biết nữa, nhưng có vẻ khó đấy nhỉ?”

“Quả vậy. Thường thì nên bắt đầu càng sớm càng tốt, khi các khớp xương vẫn còn đang dẻo dai và sẵn sàng cho những động tác khó. Nhưng tôi nghĩ mình vẫn chưa mất hết độ linh hoạt đâu.”

“Vì chúng ta còn trẻ mà.”

“Vì chúng ta còn trẻ.”

Nói xong, tôi và Naomi lại rơi vào im lặng. Những cơn gió mát hiếm hoi nghiêng người lách qua khe hở cửa kính và nghịch ngợm quấy quanh những ngón chân trần nhỏ bé của tôi, khiến chúng nhột nhạt. Nhảy múa à? Tôi chưa bao giờ thử làm những thứ phức tạp như vậy trước kia. Trong cái độ tuổi thần kinh vận động vẫn còn đang nhạy bén, người lớn luôn cẩn trọng dặn dò tôi rằng không nên và không được chạy hay nhảy hay bất cứ điều gì vượt qua giới hạn bản thân ở bên ngoài phòng tập. Như vậy là tốn năng lượng vô ích. Như vậy là không ngoan.

“Thế còn cậu thì sao?” Naomi hỏi. “Cậu sẽ làm gì khi rời khỏi đây?”

“Mình sẽ đi tìm một cái ghế.” Tôi đáp nhanh.

“Hửm?” Cô gái ngạc nhiên, hơi nín cười. “Thế thứ ta đang ngồi xuống đây là cái gì?”

“Không phải mấy thứ ba chân chênh vênh này đâu!” Tôi cự nự. “Cái ghế mình muốn phải có đủ bốn chân, có đệm và có lưng dựa đàng hoàng cơ!”

Thấy có vẻ Naomi vẫn chưa hiểu, tôi liền tụt khỏi chỗ ngồi, chạy đi lấy cuốn sách tranh và giở cho cô ấy xem hình gia đình ba chú lợn con đang ngồi cầu nguyện trong phòng ăn, trên những chiếc ghế bốn chân bằng gỗ thô mộc. Naomi chau mày, rồi vừa cười vừa gật đầu. Rõ ràng là vẫn chưa thông. Tôi thở dài ngán ngẩm. Vì sao cô ấy biết đến ba lê mà không biết đến sự tồn tại của một chiếc ghế có bốn chân chứ?

Thật kì lạ.

“Xin lỗi, mình làm cậu giận sao?”

“K-Không. Không hề!”

Tôi vội vàng xua tay phủ nhận. Naomi mỉm cười, vẫn ngồi trên chiếc ghế ba chân mà chỉ mấy phút trước đó tôi còn lên giọng chê bai. Cô ấy chưa bao giờ xuống khỏi nó, hay nói đúng hơn là chẳng bao giờ xuống được. Nếu câu chuyện này nhất thiết cần có một người cảm thấy nhàm chán với những chiếc ghế ba chân, thì có lẽ đó phải là Naomi, chứ không phải là tôi.

Để lại cho bạn mình cuốn sách tranh, tôi xỏ chân vào đôi dép cao su mềm rồi bước ra vườn. Những cơn gió liền dừng lại, thôi đu đưa trên ngọn cỏ, ánh nắng cũng chậm rãi lùi vào bóng râm, không còn tô điểm cho những nụ hoa trắng lung linh nữa. Tất cả đều dịu đi theo một cách đầy máy móc để đảm bảo cơ thể hữu cơ của tôi không bị sốc nhiệt hay mắc những hội chứng bệnh dịch tương đương thế.

Quả vậy. Theo lí thuyết, chúng tôi yếu đuối đến cùng cực.

“Naomi!”

Tôi hét lên, đồng thời giơ tay vẫy. Mái đầu xanh của cô gái nhỏ ngẩng lên khỏi trang sách tranh, ánh mắt tròn xoe tò mò.

“Thế này có phải múa ba lê không?”

Dẹp bỏ quy tắc sang một bên, tôi đá bay đôi dép và đặt bàn chân trần của mình xuống nền đất nhân tạo xốp ẩm. Khi thấy khán giả của mình bắt đầu chú ý tới, tôi liền nhún nhảy đung đưa theo bài tập thở, đoạn nhảy bật lên theo bài tập gân, rồi hạ cánh xuống bằng mũi chân theo bài tập thăng bằng. Quán tính đẩy tôi chao đảo, tôi liền buông người theo, xoay tròn một nhịp, hai bàn tay vung ra như chim bay.

“Có đúng không? Đúng không? Đúng không?”

Tôi vừa hỏi, vừa tiếp tục nhảy múa theo bản năng. Naomi chăm chú quan sát, môi mím lại thành một đường chỉ hồng. Rồi chẳng biết nghĩ thế nào, cô ấy bắt đầu vỗ tay theo nhịp, rồi ngân nga lên một bài hát lạ lùng. Tôi nhận ra giai điệu chậm rì sầu thảm thường phát ra trong phòng hỗ trợ tâm lí, còn ca từ thì không một chữ nào. Phụ âm rối rít với nhau, nguyên âm rơi vãi lẻ tẻ, kết nối lại thành tràng nghêu ngao của riêng Naomi, hệt như một người tiền sử thơ dại chưa biết đến tai ương bên ngoài thế giới.

“Hay lắm!” Tôi nói dối. “Hát đi! Hát nữa đi!”

Cứ thế một lúc lâu, người thì múa, người thì hát, cả hai chúng tôi chìm sâu trong không gian nghệ thuật phi ngã ấy. Hệ thống điều hòa sinh thái không theo kịp với biểu đồ thân nhiệt lên xuống trong lúc đắm say mà phải tắt ngỏm đi, chờ được người ta tái khởi động bằng tay.

“Đó không phải ba lê. Đó là nhảy đồng.”

“Còn cậu thì giống kêu hơn là hát đấy.”

Naomi dừng bài hát và phán xét ngay khi tôi mệt lử và ngã phịch xuống thảm cỏ xanh, và bất chấp cơ hàm đã mỏi nhừ vì cười, tôi vẫn phản pháo lại. Chúng tôi còn đốp chát thêm vài câu nữa, cho đến khi lồng ngực của cả hai trở nên trống rỗng và nhẹ nhõm hơn trước. Điên cuồng, tự do, và hoàn toàn rời thoát khỏi những bài kiểm tra nhàm tẻ lặp đi lặp lại của trung tâm nghiên cứu.

Chúng tôi là chính chúng tôi. Chúng tôi hát và nhảy vì chúng tôi thích thế. Đó là lí do duy nhất.

“Naomi, chắc chắc sẽ có ngày mình đưa bạn ra khỏi nơi này.”

“Câu ấy phải để mình nói mới đúng.”

“Khi ấy, hãy cùng nhau chơi vui như hôm nay nhé.”

“Chắc chắn rồi."

Tôi mỉm cười với cô bạn thân yêu của mình lần cuối, rồi dang rộng chân tay trước khi bị đám người lớn xách đến phòng tâm lí để làm lại bài kiểm tra tăng động giảm chú ý. Không giống như những lần trước, tôi đạt điểm tối đa.


Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!