iPub.vn Covid banner

[Bài Dự Thi "Nếu...Thì"] Nếu bạn chỉ có 3 ngày để viết truyện ngắn

Bùi Nhật Huy       5 năm trước       1,476 lượt đọc

Nếu bạn chỉ có 3 ngày để thực hiện một ước mơ của bạn, trong trường hợp này là biết truyện? Nếu bạn phát hiện ra một cuộc thi giúp bạn đạt được ước mơ đó, nhưng bạn chỉ còn đúng 3 ngày để làm một câu chuyện hoàn hảo? Bạn có hóa điên không, hay bạn biết kiểm soát bản thân?

Nếu bạn mà đã tham gia cuộc một cuộc thi viết truyện ngắn khi chỉ còn 3 ngày, thì chắc chắn bạn đang muốn chứng tỏ bản thân mình. Có thể cuộc sống bạn đang rất đơn điệu, tẻ nhạt và công việc của bạn dần dần đang làm khô héo đi những gì còn lại trong tâm hồn bạn và bạn cần gì đó để thoát khỏi cuộc sống đó. Có thể bạn muốn làm một nhà văn trong tương lai, và bạn cần một bước đệm. Cũng có thể bạn đang cần số tiền đó để cứu sống một đứa trẻ bị bệnh, hay giúp một người nghèo vô gia cư. Hay bạn đơn giản chỉ cần cái giải thưởng để khoe bạn bè và người thân. Dù gì đi nữa, bạn đang rất muốn nó, và cái hạn chót eo hẹp này sẽ khiến cuộc đời bạn rối tung.

Mọi thứ bắt đầu bằng việc bạn đọc được thể lệ cuộc thi vào một buổi sáng, và quyết định tham gia. Sau đó bạn đọc được hạn chót, và tim bạn thắt lại. Trong khi người khác có cả tháng để làm, bạn chỉ có vỏn vẹn từ thứ ba đến thứ năm. Dù vậy, bạn vẫn nhất quyết tham gia.

Ngày đầu tiên, bạn thong thả đi làm, lâu lâu nghĩ về ý tưởng của bạn. Bạn có thể làm một câu chuyện siêu anh hùng, hay một câu chuyện đau thương, hoặc bạn có thể viết về một câu chuyện chính trị, nhưng bạn thấy chuyện đó chán lắm. Bạn có thể viết về con chó cuối phố, ông hàng xóm nhà bên, hay một thần tượng bạn hâm mộ. Bạn có thể viết về bất cứ thứ gì. Cấp trên nhắc bạn lần một trong công sở do bạn sơ suất công việc. Bạn tự nhủ: " mình sẽ ra khỏi chỗ này ngay khi mình thành nhà văn nổi tiếng!", và bạn phớt lờ lời của cấp trên. Tối về ,bạn ngồi trên bàn làm việc xoay xoay cây bút mà chiêm nghiệm ý tưởng, cho đến tối. Sau đó bạn quyết định nằm trên giường suy nghĩ cho thoải mái, rồi lại lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau, bạn bật dậy, nhận ra rằng bạn chưa viết chữ nào cả, mà tờ giấy thì trắng tinh. Thế là cả ngày hôm đó, bạn chạy dọc chạy xuôi hỏi ý kiến người thân, ý kiến bạn bè, ý kiến đồng nghiệp. Có vài người cười vào mặt bạn. Bạn chỉ rủa họ một câu rồi bỏ đi. Những người bạn tư vấn thì cho ý kiến trái chiều. Có người nói hãy viết truyện kinh dị đi, còn có người bảo bạn viết truyện kiếm hiệp. Bạn thấy tất cả ý kiến này đều tệ như nhau. Phần còn lại của ngày bạn là dành cho cắn bút, vò giấy và suy nghĩ nát óc để tìm ra ý tưởng hoàn hảo. Bạn đang ở trong thế bất lợi với người khác, bạn chỉ cần làm sai một bước thì cầm chắc thấy bại. Bạn quăng bỏ hết ý tưởng đi ngay khi nó vừa mới hiện ra. Bạn viết ý tưởng ra giấy, rồi lại vò chúng mà vứt xuống sàn. Cấp trên của bạn mắng lần thứ hai, và bảo bạn tập trung vào công việc hơn, nếu không sẽ bị giáng chức. Sau đó, dù tay bạn đang làm việc thì đầu bạn vẫn suy nghĩ lung tung. Truyện ngắn của bạn có thể về bất cứ thứ gì, vì vậy mới khó. Bạn có thể viết về một chú chó biết bay, nhưng nó sẽ quá trẻ con. Bạn có thể kể về chiến tranh, nhưng chính bạn cũng chẳng biết gì về nó hết. Hay bạn viết về truyện viễn tưởng? Nếu vậy thì truyện viễn tưởng gì đây? Có thể là về một đám thanh niên trong một thế giới sau tận thế? Hay một cuộc chiến xuyên thiên hà giữa những người ngoài hành tinh? Hoặc bạn có thể viết về một hiệp sĩ và một pháp sư cùng nhau đi tìm một thanh kiếm và đánh rồng để cứu công chúa, hoặc bạn có thể viết về một cuộc tình giữa một người sói sáu múi và một cô gái ma cà rồng nóng bỏng. Bạn lắc đầu, và loại tất cả những ý tưởng này ra khỏi đầu. Quá nhạt nhẽo. Sau khi từ công sở về, bạn nằm trên cái giường ấm cúng, mặt gục vào trong gối mà suy nghĩ nát óc. Bạn nằm đó một hồi, loại từ ý tưởng này sang ý tưởng khác, không cái nào vừa ý cả. Công việc thì bị vứt qua một bên, tránh đường cho thứ quan trọng hơn. Bạn vò đầu bứt trán, úp mặt vào gối, căng não cố gắng nghĩ ra cái gì đó. Chợt nhiên, não bạn sáng lên một ý tưởng, những miếng ghép khác nhau hợp lại một cách hoàn chỉnh, và bạn vui sướng nghĩ rằng đây rất có thể là ý tưởng hoàn hảo. Bạn lao lại bàn làm việc, đẩy hết đống công việc sổ sách vô dụng đó sang một bên, và cầm bút viết như một tên điên, chữ cứ trào ra khỏi não như lũ cuốn. Bạn lật lật từng trang, tay viết nhanh và nhiều đến mức chúng không còn cảm giác nữa, và bạn đã xong cuốn truyện!! Nhưng tự nhiên, bạn cảm thấy gì đó. Sự thất vọng? Cảm giác bạn chưa nỗ lực hết? Hay chỉ là sự mất ngủ đang từ từ ập tới bạn? Bạn quyết định làm lại câu chuyện, thay đổi một vài tình tiết, cố gắng hoàn thiện nó cho đẹp nhất. Bạn làm một bản, rồi không ưng ý. Bạn làm bản thứ hai, và coi nó là rác rưởi. Trước khi bạn kịp biết, bạn đã làm câu chuyện tới vài chục lần, và lúc đó đã là 4h sáng. Mắt bạn long sòng sọc. Đầu óc bạn bù xù. Cả người bạn cảm thấy như đang bị nghiền dưới sức nặng của sự mất ngủ. Không sao, mất ngủ có thể bù lại sau. Bạn làm bản thứ 30, cố gắng làm sao cho câu chuyện của mình trở thành tinh hoa nghệ thuật của văn học, chứ không phải mấy thứ truyện rẻ tiền ở trên mạng.

..........

Tiếng chuông báo thức đánh bật bạn dậy. Bạn đã ngủ quên ở trên bàn làm việc, đầu nghiêng qua một bên, nước miếng nhiễu vào những trang truyện. Bạn hấp tấp tỉnh dậy, mắt vẫn trĩu nặng và toàn thân vẫn mất cảm giác, giựt lấy mấy trang truyện ngắn của bạn và lao đi khoe bạn bè và người thân. Bạn tự hào khoe mấy trang giấy đó cho mọi người xem, dù nó còn dính chút nước dãi của bạn. Mọi người đọc nó chăm chú, trong khi bạn vui vẻ chờ đợi tràng pháo tay hoan hô và những tiếng xuýt xoa từ họ về tài năng của bạn. Nhưng thay vào đó, họ chỉ phán một câu: "truyện này nhảm quá!". Nụ cười trên môi bạn tắt ngủm. Bạn cầm tác phẩm tuyệt hảo của mình lại và gãi đầu tự hỏi: " mình làm gì sai?". Có người nói chuyện này cũ rồi, có người bảo truyện này cướp từ người khác, còn có người chỉ đơn giản kêu truyện này rất chán. Bạn tới công sở, ngồi xuống bàn làm việc, và thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Bạn làm gì sai? Cả buổi hôm đó bạn chỉ có thể nghĩ về những gì họ nói, những lời chê bai, chế nhạo đó. Bạn ứa gan tức máu, tự nhủ rằng họ chỉ không biết được sự tuyệt vời của truyện bạn thôi. Nhưng sau đó bạn quay quay cây bút trong tay và tự hỏi: Hay chỉ là mình không có tài? Cấp trên đi qua và cốc đầu bạn một cái, rồi nhắc nhở lần ba. Thế là bạn suýt bị giáng chức, sau một hồi hứa hẹn đủ kiểu, và xin lỗi cấp trên rối rít. Bạn trở về nhà, buồn bã và tuyệt vọng. Bạn chẳng có ý tưởng gì hay cả. Bạn nằm xoạc trên giường, tay chân buông thõng, chờ đợi cơn buồn ngủ ập tới và cuốn bạn đi. Nhưng thay vào đó, ý tưởng tới! Đây không phải là một ý tưởng xuất sắc, nhưng nó xuất phát từ tấm lòng bạn. Bạn đã chán ngấy sự mất ngủ, và sự căng thẳng này rồi, bạn chỉ muốn viết cho vui thôi. Bạn ngồi lên bàn, lấy giấy ra, và viết: "nếu bạn chỉ có 3 ngày để viết truyện ngắn".


Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!