iPub.vn Covid banner

[Bài Dự Thi "Nếu...thì"] Người mà tôi ghét lại là người thương tôi nhất!

Diệp Uyên       6 năm trước       2,346 lượt đọc

Nếu lạnh lùng là ghét thì yêu thương là ngọt ngào sao?

 Ngồi bên cửa sổ, tiếng nhạc da diết vẫn vang vảng bên tai, gió đông ùa về đi ngang qua mái tóc, nghe lòng xao xuyến đến lạ. Tôi nhớ về ông, người mà tôi đã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trên trang viết của mình. 

Ông tôi là người đàn ông gầy gò, ốm yếu, đặc biệt là ít nói. Tôi chưa từng dám nhìn kỹ vào ông, vì tôi với ông luôn có khoảng cách. Mỗi lần đôi mắt ông vô tình nhìn tôi thì đôi mắt của đứa cháu ngây thơ lại vội vàng lẩn tránh ra chỗ khác. Bởi vì đối với tôi đôi mắt là điều quý giá mà tôi chỉ nhìn vào những người tôi yêu mến. Còn đối với người tôi không thích thì tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của họ. Mỗi lần tôi xuống chơi tôi luôn chào ông dù có như thế nào thì ông cũng chẳng nở một nụ cười vui vẻ với tôi. Và tôi cũng nghĩ ông là người hiếm cười nhất thế gian. Chẳng bao giờ thấy ông cười cả, toàn vẻ lạnh lùng, xa lạ đến sợ. Tôi cũng chẳng tìm được câu trả lời cho những thái độ đó. Tôi không dám ngồi cạnh trò chuyện với ông, ông cũng chưa từng bế tôi hay âu yếm, trao những nụ hôn ngọt ngào như những người ông khác. Lí do đó luôn là bức tường khiến tôi với ông chẳng thể gần gũi với nhau. Nhưng tôi vẫn không hề ghét ông vì mẹ tôi bảo ông là như thế mà. Đến khi từ hôm đấy, tôi thực sự ghét ông. Lúc đó khi em tôi bị bệnh vì còn bé tôi chỉ muốn chạy vào thăm em, cả nhà vào viện hết rồi. Tôi chạy vội đi nhờ người chở vào viện mà quên mất khoá cửa nhà. Đối với cô bé chỉ mới sáu tuổi thì còn quá ngây dại. Nhưng ông không hề hỏi han tôi tại sao đến được đây, hay đi cùng ai mà ông trách mắng, những câu nói đó gây tổn thương tới trái tim bé bỏng của đứa trẻ. Tôi về nhà ngồi một mình thút thít, tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao ông lại như thế với mình, mình là cháu ông mà. Đúng ông không thích mình, ông chỉ ghét mình. Và tôi muốn hét lên thật to rằng tôi ghét ông.

Những tháng năm tuổi thơ nhắc đến ông tôi chẳng mấy thích thú mà toàn sự buồn bã. Vậy chẳng mấy chốc tôi càng ngày càng khôn lớn, ông thì già đi. Tôi cũng không có nhiều thời gian xuống ông và chơi như hồi bé nữa. Cả ngày bận học hành, thi cử thỉnh thoảng tôi cũng xuống nhưng chỉ vào dịp quan trọng thôi. Tôi với ông vẫn luôn thế, nửa lời cũng chẳng ai nói với nhau. Tôi cũng chẳng bận tâm mà hỏi thăm. Cứ như vậy mà đến một ngày tôi phải thức tỉnh. Ngày mà tôi chẳng thể quên trong cả cuộc đời mình. Khi ấy tôi rất vui sướng khi đỗ vào ngôi trường mình mong muốn. Ngày chuẩn bị lên nhập học tưởng rằng ông sẽ ngồi mãi ở cái ghế trước cửa nhà hút thuốc lào nhưng ông lại vào dúi cho tôi vài đồng để đi xe. Tôi vô cùng bất ngờ vì hành động đấy, đó là lần đầu tiên đứa cháu gái này cảm nhận được sự yêu thương từ ông của mình. Ông nắm chặt tay tôi, đôi mắt rưng rưng nhiều ưu phiền nhìn vào đôi mắt đầy khát vọng của cháu. Tôi giật mình tay ông khô rát quá, mắt ông nhiều nếp nhăn quá, da ông sạm đen quá. “Mày lên đấy, chịu khó học nghe cháu. Ông chỉ mong mày trở thành người tử tế là được rồi.“ Tôi vỡ oà, vội chạy ôm chầm lấy đôi vai dơ xương đấy, câu dặn dò ấy như làm bật tung bức tường trong lòng tôi đối với ông. Chẳng thể tả nổi cảm xúc hôm chia tay ấy, nhưng viết lại nước mắt tôi vẫn rơi như mưa, trái tim vẫn nhói lên. Khi tôi lên xe, ngoảnh lại, tôi thấy ông cười chào tôi. Nụ cười mà đứa cháu luôn khát khao một lần được ngắm nghía, được nhận từ ông. Nhưng ngồi trên xe nhìn qua cửa kính mờ tôi không thể quên được đó là ông đã khóc. Khóc vì xa tôi, vì lo lắng cho tôi chăng? Ôi tim tôi như bị ai nắm lại, tôi xúc động chẳng thể thở nổi. Giờ khi xa ông rồi tôi mới biết ông thương tôi nhường nào, tình cảm đó sao thiêng liêng quá. Đôi khi sự yêu thương thầm lặng là sự hy sinh cao cả. Vậy mà đứa cháu gái này luôn ghét ông, giận ông tôi nghĩ là ông biết điều đó nhưng ông luôn im lặng. Vì cuộc đời ông đã quá đủ ồn ào, ông chỉ mong dành cho cháu bình yên. Thương yêu đâu phải nhất thiết phải bày tỏ mà tình yêu ấy ông luôn cất giữ, dành trọn vẹn cho cháu. Khi đã thấu hiểu được tình cảm đáng quý đó thì tôi lại chẳng thể bên cạnh chăm sóc ông khi tuổi già ốm đau . Tôi nhớ ông kinh khủng, muốn được vứt bỏ mọi thứ mà về thăm ông nhưng tôi vẫn chưa thể làm được. Tôi muốn ghé lại bên ông và nói: “Cháu hạnh phúc khi được làm cháu của ông, ông phải mạnh khỏe để thấy cháu đứng trên bục giảng ông nhé!”

Cuộc đời là thế, sẽ chẳng ai yêu thương mình bằng người thân của mình. Chỉ là khi mình chưa đủ trưởng thành mà cảm nhận được tình cảm vô bờ ấy, vì mỗi người có cách trao gửi tình cảm riêng. Có người chọn cách nói ra, bày tỏ nhưng cũng có người im lặng như ông tôi. Nhưng họ vẫn sẽ là những người thương mình vô điều kiện.


Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!