iPub.vn Covid banner

Cuộc sống của một gã trộm chó

Tử Đằng       4 năm trước       583 lượt đọc

...Ngay cả những buổi họp phụ huynh hắn cũng là đứa duy nhất chẳng bao giờ có người thân tham dự. Có lẽ hắn bị cả thế giới ghẻ lạnh rồi cũng nên, hoặc có thể không một ai chú ý đến sự tồn tại của hắn chăng?...

      Cơn mưa cứ trút xối xả, đập ầm ầm trên mái nhà như cuộc hành quân càn quét của hàng trăm ngàn tên lính trên chiến trường. Phụ họa thêm vào với tiếng mưa, sấm chớp đùng đùng hệt như bom nổ lóe sáng cả một vùng trời.

      Căn nhà tối om như mực, đôi số chỗ trên mái nhà nhỏ tong tong xuống những giọt nước mưa, nền nhà lụt lội, nước ngập đến tận cổ chân, cộng thêm hằng hà sa số chai rượu rỗng nằm lăn lóc trên bàn, trôi nổi trên mặt nước. Nếu xui xẻo có tên trộm nào đó lẻn vào nhà có lẽ gã cũng phải giật mình vì trong cái tình trạng ấy mà vẫn có vật sống hiển hiện bên trong. Cái cục đen ngòm ấy ngồi giữa đống vỏ chai, nếu không có những tiếng nấc lâu lâu vang lên và hành động nốc rượu như uống nước lọc chắc chắn không thể nhận biết được cái vật thể không xác định ấy còn sống hay đã chết. Dám chắc khi nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của hắn mấy con zombie trong phim kinh dị cũng phải sợ mà bỏ chạy mất dép chứ chưa nói đến tên trộm xấu số nào đó.

      Với cái thời tiết như thế này thì hắn không thể nào đi trộm chó được, đành phải rúc ở nhà. Công việc bị đình trệ, hắn chẳng biết làm cái gì khác, chỉ biết dồn hết tiền trong túi ra để mua rượu cho thỏa cơn khát. Rượu đã ngấm, hắn đương chếnh choáng, hai con mắt cứ dính chặt lại với nhau, mê man, chìm dần vào giấc ngủ. Giọt nước mưa lạnh tanh còn đọng lại nơi lỗ thủng trên mái đã đủ nặng để bị ảnh hưởng bởi lực hút trái đất, rỏ lên đôi gò má, làm hắn có chút giật mình, tỉnh táo trong thoáng chốc.

      Men say dẫn hắn trở về lại với những kí ức xưa cũ, dẫu chúng chẳng mấy tốt đẹp gì, và hắn cũng chả muốn nhớ lại làm gì cho cam.

      Hắn tự hỏi không biết cái gia đình của hắn liệu đã tồn tại giây phút nào có thể gọi là hạnh phúc hay chưa?

      Lão cha hắn cuồng rượu đến mức sẵn sàng làm bạn với nó cả ngày lẫn đêm và nghe theo mọi lời xúi giục của nó mà hành vợ hành con. Sức chịu đựng của con người giống như một quả bóng bay, đến khi nó đã căng phồng đến mức không thể nhét thêm khí vào được nữa mà vẫn cố bơm thêm hơi, chắc chắn chỉ có một kết cục duy nhất đó là nổ banh xác. Mẹ hắn cũng vậy, sức chịu đựng của bà đã đến cùng cực, bà quyết định li dị và bỏ đi, để lại hắn. Khác với bà, hắn không thể bỏ đi nơi nào khác được, hắn không có chỗ nào để đi, vậy nên hắn chỉ biết hứng chịu tất thảy những trận đòn đến từ người cha bợm rượu thay cho chỗ của bà.

      Hắn ghét những ngày tháng đó, có những vết sẹo mà đến tận bây giờ mỗi khi trời trở lạnh hắn vẫn thấy nhói đau.

      Hắn căm hận lão, chỉ cần nhắc tới thôi, toàn bộ cơ thể hắn đều ngay lập tức phản ứng chống lại. Hắn hằng ao ước lão chết quách đi để những ngày tháng sống trong địa ngục này chấm dứt.

      Thế là lão chết thật. Vào cái ngày lão mất, hắn nghe cứ như một người xa lạ nào đó, không chút tiếc xót thậm chí còn thấy có chút vui vui trong lòng. Hắn còn chẳng thể nhớ nổi nguyên nhân lão chết nữa là.

      Lúc ấy, hắn chỉ mới là đứa trẻ lên năm.

      Kể từ đó, hắn rơi vào tình trạng ăn nhờ ở đậu. Hắn lê lết từ nhà này sang nhà khác, không ai chịu nuôi hắn cả, họ cứ đùn đẩy cho nhau để rồi hắn trở thành một trái banh, bị đá từ chỗ nọ đến chỗ kia.

      Di chuyển liên tục đòi hỏi hắn phải học thích nghi với mọi sự thay đổi. Hắn phải tự thân làm tất cả mọi việc từ những vấn đề cá nhân đến cả những chuyện của người lớn như rửa chén, quét nhà, nấu cơm, may vá... để phụ giúp công việc làm ăn cho những con người đã cất công nuôi hắn coi như trả công. Thành thử hắn thông thạo tất cả công lên việc xuống. Nếu hắn mà là con gái, chắc có lẽ hắn sẽ vỗ ngực tự tin rằng không có người mẹ chồng nào mà không khao khát có một đứa ‘con dâu’ giỏi ‘nữ công gia chánh’ như hắn.

      Những ngày tháng bị ‘chuyền’ qua ‘chuyền’ lại đó, hắn mừng vì chí ít hắn vẫn được cho đi học, ít ra hắn vẫn được biết thế nào là trường lớp. Ban đầu, hắn luôn cố gắng học thật giỏi, cố đạt điểm thật cao để được công nhận, được nghe những lời ngợi khen như bao đứa trẻ khác. Con người sẽ không ngừng khao khát khi có mục tiêu hướng tới và sướng run lên vì những lời khen ngợi. Dĩ nhiên hắn cũng không ngoại lệ. Song có đạt điểm cao cách mấy cũng không ai thèm khen hắn lấy một câu dù là giả dối. Nên rồi hắn chả thiết phấn đấu làm gì cho nhọc xác nữa, thành tích học tập của hắn từ đó tụt dốc không phanh nhưng cũng chẳng ai mảy may quan tâm. Ngay cả những buổi họp phụ huynh hắn cũng là đứa duy nhất chẳng bao giờ có người thân tham dự. Có lẽ hắn bị cả thế giới ghẻ lạnh rồi cũng nên, hoặc có thể không một ai chú ý đến sự tồn tại của hắn chăng?...


Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!