Một người cha, có vẻ là lạnh lùng lắm, khó chịu lắm, nhưng tình yêu dành cho con gái thì có thừa. Giữa những vấp ngã thời trẻ của con, người cha đã đem cả trái tim dành vào lá thư nhỏ, gửi gắm cả tâm tình
Gửi con,
Cha biết rằng, hai cha con mình không còn trò chuyện, tâm sự với nhau cũng khá lâu rồi. Có lúc cha cảm thấy cổ họng nghẹn ứ khi nhớ tới điều này, khi mọi thứ cứ diễn ra vùn vụt, tới độ chóng mặt. Có lẽ con sẽ ngạc nhiên khi nghe điều này, khi nhớ về người cha lầm lì, lạnh lùng và hay cấm đoán con. Con có lẽ đã hận cha nhiều lắm.
Lúc này, cha đang nhìn ngắm con từ tấm kính, xen giữa phòng hồi sức với phòng chờ. Thuốc sát trùng, bông băng, mùi tanh nồng khó chịu,…cứ xộc thẳng lên mũi đến độ không ngủ được. Mùi bệnh viện khó chịu lắm, cứ như đưa bản thân lạc tới một nơi nào xa, có hiện hữu sự-chết-chóc. Cha nhìn ngắm con đang say giấc trên giường, cổ tay trái nằm gọn trong những lớp bông gòn dày, băng chặt. Y tá cứ chốc chốc là chạy đôn chạy đáo thay băng, truyền nước, ghi số liệu…cho con. Khung cảnh làm cha nản lòng lắm. Con vẫn đang hôn mê…
Gương mặt con xanh xao nhiều. Mới 17 tuổi con khờ dại. Có lẽ bao ngày qua đối với con là chuỗi ngày không thể quên, với bao tủi hờn và đắng cay. Cha và con nhỏ lớn ít gần gũi, chỉ qua loa vài câu khi cha chở con đến trường, hay lúc đi học về. Cha không hay tâm sự cùng con, không rõ con cảm thấy thế nào, có giận cha không. Cha lạnh như băng, phải không? Cha còn hay mắng mỏ con, cha khó chịu, hay cau có. Có lẽ rằng, người cha này không tốt với con gái nhỏ của mình.
Chính vì sự xa cách mãnh liệt đến vậy, cha đã không hiểu con. Biết bao lần, cha còn không nhớ con học thêm vào lúc mấy giờ, bạn bè con là ai…Cha vô tâm, cha xin lỗi…
Cha đang hoài niệm về những ngày xa lắm, khi con của cha còn nhỏ, đang độ tập đi, tập nói. Tiếng bập bẹ, hay òa khóc đòi sữa, cái gương mặt thiên thần bé bỏng đang say giấc, chiếc lục lạc màu đỏ mà con vẫn thích chơi…Cha đều nhớ rõ. Cha còn nhớ khi con cùng cha tập chạy xe đạp, lúc ấy con nhát lắm, phải có cha theo, con mới chịu. Cái vẻ nũng nịu ấy đáng yêu biết nhường nào. Ấy vậy mà, có cần cha theo đâu, con vẫn chạy bon bon trên chiếc xe đạp đó thôi. Con dũng cảm lắm, ngay khoảng khắc ấy, cha nhận ra, mình sắp bị bỏ lại sau lưng con rồi nhỉ?
Cha cũng là người nắm đôi bàn tay con khi con chập chững vào lớp 1. Mẹ con ganh tị với cha lắm, vì ít khi được chứng kiến những giây phút như vậy. Nhưng biết sao được, vì con cứ bám cha mãi thôi.
Con cứ khôn lớn vậy. Có nhiều lúc con đi học về, cha giật mình. Cha bàng hoàng, rồi mỉm cười khi nhìn cô con gái nhỏ ấy, cứ cao lớn hơn, hiểu biết nhiều hơn. Không chỉ là thể xác, cả tinh thần cũng vậy, cứ như những chú chim non khi lớn lên, đến một ngày thôi, nó sẽ rời tổ ấm nhỏ của mình, rời xa cái ấm áp, che chở của chim mẹ. Nó đâu còn cần ôm ấp, ủ ấm nữa, nó đã lớn rồi mà.
Con gái của cha, trưởng thành, cũng có những nỗi niềm vu vơ, những bực dọc, lo lắng, bất an trong lòng. Tuổi nổi loạn rối ren, với những điều chưa từng biết. Con đang dần khám phá những chân trời lạ, và cũng từ ấy, con cũng chẳng còn coi cha là người bạn lớn. Con mơ về những khoảng trời riêng, xa lắm, rộng lắm, và nơi đó không có cha…
Con gái của cha, tuổi 15 16 phổng phao xinh đẹp. Con đã biết điệu đà, biết chăm chút đến mình. Nhìn con trong tà áo dài, bay bay, cha nhớ đến mẹ con ngày xưa, cũng xinh đẹp như vậy. Đôi mắt to điểm xuyến bởi hàng mi cong, dài. Tóc xõa ngang lung. Dáng người thon thả, trông thật dịu dàng. Bởi cũng chính vì sự xinh xắn ấy cứ càng rõ ràng hơn mỗi ngày, cha càng ý thức, “con chim non” ấy sắp rời tổ rồi. Con có nhiều bạn bè hơn, con là trung tâm của đám đông, và ai cũng yêu quý con cả. Con càng ít ở nhà, nếu có thì cha và con tựa như đôi người xa lạ. Con hiểu không, có đôi lúc là ích kỷ, có khi là áp đặt, cha cứ muốn giữ con mãi dưới cái bóng hình trẻ con, khi con vẫn hay nũng nĩu đòi cha mua bong bóng bay, đòi cha mua những con búp bê váy hồng…
Con biết không, cha biết rõ con thích ăn hay uống gì, cha hiểu về sở thích của con. Nhưng chỉ là, có một thứ cha không thể hiểu được, đó là trái tim con.
Con dần học hành đi xuống đến thậm tệ, con chỉ mê sắm sửa áo quần rồi sefile, chat chit, con chẳng còn màng đến tương lai, có lẽ cuộc sống của con nằm gọn trong chiếc điện thoại. Bao lần, cô giáo chủ nhiệm gọi cho mẹ, kể bao nhiêu điều bất hảo về cô con gái nhỏ. Mẹ đã không ngừng trách mắng và chỉ trích con, những xung đột, bất hòa cứ thế nổ ra trong tổ ấm nhỏ. Có lẽ, dưới góc nhìn của con, cha mẹ thật cổ hủ, thật áp đặt và vô lý. Thậm chí đã có lúc con bỏ nhà đi vì không chịu được áp lực đè nặng. Thời thanh thiếu niên của con, nhạt nhòa nước mắt…
Rồi có một người bạn của con kể cho cha nghe rằng con đang yêu đương với một anh lớn hơn mình 7 tuổi. Anh này là một tay côn đồ, chuyên đánh nhau và gây gổ, còn hay uống rượu. Phản ứng đầu tiên khi cha biết tin, không phải là tức giận đâu, mà là hối hận. Có vẻ cha đã không quan tâm con thật nhiều, trong cái độ tuổi mà con cần gia đình nhất, khi bao nhiêu nỗi lo toan tuổi dậy thì ập đến với con. Cha hối hận vì đã buông tay, để con thích làm gì thì làm. Từ một học sinh chăm chỉ, làm cha mẹ tự hào, giờ chỉ còn những cuốc điện thoại mời gặp của cô chủ nhiệm, bảo rằng con lơ là học hành, thường xuyên trốn học đi chơi…Có lẽ, cha sai thật rồi…
Đêm ấy, là lần đầu tiên cha đánh con. Cái tát chứa đầy nỗi dằn vặt và mệt mỏi. Cha đã không kiềm chế được mình nữa. Sau này ngẫm lại, cha vẫn thấy nhói trong lòng. Cha thật tồi tệ, phải không? Nhìn gương mặt con buổi tối ấy, đầy vẻ oan ức và tủi hờn. Con đã khóc và chạy vào phòng. Con không biết đâu, đêm ấy, cha cũng khóc…
Không khí gia đình ta dạo ấy thật căng thẳng, cứ như chực chờ sẽ phát nổ bất kì lúc nào. Có lẽ cha là nguyên nhân, phải không? Cha không trách con đâu, con còn trẻ, sẽ có những sai lầm khó tránh khỏi. Sẽ có những lần muốn đi thật xa khỏi tổ ấm nơi con thuộc về. Cha chỉ trách cha, làm cha mà không hiểu con gái mình, không hiểu được cuộc sống của nó. Cha là người cha vô dụng và vô tâm.
Mọi thứ trở nên rối tung lên khi con nói, mẹ à, con đã có thai. Trời ơi, con đã làm gì vậy, con dại quá. Con chỉ mới vào lớp 12, còn bao điều trên thế giới này sẽ trút lên con, bao lời sỉ vả và chê trách không tiếc lời. Đời con sẽ ra sao đây. Cha hận người đời, vì miệng lưỡi của họ. Họ giống như một tòa xét xử lớn vậy, con phạm sai lầm, họ sẽ chẳng biết dung thứ mà ngưng buông lời cay nghiệt đâu. Ôi, con gái của cha, cha thương con biết bao nhiêu…
Con nhốt mình trong phòng mấy ngày. Những người bạn thân của con đã đến tìm con, nhưng vô ích. Con gái của cha vốn yếu đuối lắm, bao nhiêu áp lực này đè nén và cấu xé con từng phút, từng phút. Con rối bời và hụt hẫng nhiều lắm phải không? Vì đời đâu còn là truyện cổ tích hay những giấc mộng đẹp nữa rồi, phải tỉnh giấc thôi.
Rồi, chuyện gì đến cũng đến thôi. Buổi chiều, mẹ mang đồ ăn lên cho con. Nhưng cớ sao gõ cửa hoài mà con chẳng buồn lên tiếng. Mẹ sợ hãi mà vào thì thấy cô con gái xinh đẹp nhưng vô hồn, nằm bất tỉnh dưới đất, cổ tay trái rướm máu lênh láng trông thật đáng sợ. Tay phải còn bấu chặt con dao nhỏ, gương mặt con tái bệt, đôi môi tái đi. Con khi ấy chẳng phải là con, khi ấy, cha tựa như được nhìn một linh hồn bé nhỏ ngụ nơi con, có thể bay đi và tan biến bất kì lúc nào. Sự sống, mong manh lắm.
Con hiểu không, không phải trên đời này, điều gì cũng phải giải quyết bằng cái chết. Có thể anh ta không cần con, anh ta chẳng coi con ra gì, nhưng còn cha mẹ. Mẹ con đã khóc nhiều tháng đến sưng cả mắt, gầy gò và ốm yếu, có lúc còn chẳng buồn ăn uống nữa, vì con…
Con biết không, có thể con xem anh ta là cả thế giới, và thế giới giờ đã đổ sụp dưới chân con, nhưng ít nhất con vẫn là một phần của thế giới, và con là thế giới của cha…
Sau nhiều ngày cấp cứu, con gầy gò xanh xao nhiều. Con đau đớn nhiều lắm phải không? Con đã nguy kịch, còn cái thai trong bụng thì đã chết. Bác sĩ nói con đã giành giựt sự sống thật mãnh liệt, khi thế giới của con đang tan biến từng phút. Cha đau thật nhiều khi nhìn con đấu tranh nhiều đến vậy, thật sự rất đau. Cha thương con bao nhiêu…
Mọi thứ đã qua đi, bão tố dần tan rồi. Con đã qua cơn nguy kịch. Cảm ơn ông trời, và nhiều nhất là con, vì con mạnh mẽ lắm.
Giờ con đang hôn mê sâu trong phòng hồi sức…
Cha cầu mong, con sẽ sớm tỉnh lại, sẽ vui cười hồn nhiên như xưa, sẽ không còn muộn phiền. Đôi mắt con sẽ thôi nhòe lệ, và con sẽ mạnh mẽ giữa dòng đời
Mau khỏe nhé, thiên thần của cha
Cha sẽ luôn đứng phía sau, dõi theo con
Yêu con,
Cha của con