Để yêu một người vốn dĩ rất khó, để bên cạnh người ấy càng khó hơn, mà yêu xa là loại cảm xúc không bao giờ diễn tả được, không ai mãi chờ đợi một người, vì bởi lẽ thanh xuân của họ đắt giá vô cùng.
Khoảng 1h khuya kim đồng hồ tí tắc chạy
Ngẫm nghĩ lại từ ngày hai đứa quen nhau trãi qua bao chuyện vui buồn khắc khoải , giận hờn có , vui vẻ có , cùng nhau nắm tay đi qua hết con đường nhiều người chen chúc qua lại , giây phút tay trong tay cùng người mình thương thật sự hạnh phúc biết bao cảm giác luyến không quên , chưa cảm nhận hết hương vị tình yêu mật ngọt cay đắng thế nào , và rồi ngày kia anh chuyển công tác ra tận thành phố hồ chí minh , anh cứ như vậy rồi đi, chỉ một mình em ở lại nơi đây ngay tại hà nội này chờ ngày anh quay về , cái ngày mà hai đứa vẫn không ngờ tới , lại phải yêu xa , yêu xa…
Alo! Là giọng nói cửa anh ấy ,” alo alo hiểu hy em đâu rồi “!!
Tôi lặng người hai hàng nước mắt rưng rưng , cổ họng như có gì nghẹn lại , híc híc không cất thành lời
“Alo alo tiểu hiểu hy em sao vậy trả lời anh đi “ chàng trai gắng giọng nói
Cô gái chỉ biết cầm điện thoại uất ức nghẹn ngào không thốt thành lời ,nhanh lấy lại bình tĩnh và can đãm nói “em không sao”
“Hãy đợi em , em đang trên đường ra sân bay gặp anh”
“ hãy đợi em” giọng cô gái run run
Phía bên đầu dây chàng trai mỉm cười ướm lệ
Cô gái thúc giục bác tài xế mau chạy nhanh để tiễn bạn trai ở sân bay hà nội , không hiểu sao đôi mi cô cứ ướt lệ vẻ mặt ưu sầu không kìm nỗi nước mắt , trên tay cô luôn cầm chiếc điện thoại , đôi mắt nhìn về ven đường nhưng tâm hồn lại luôn nhớ về chàng trai , xe cứ lăn bánh ..lăn bánh..
Tới nơi , cô nhanh chóng lao xuống xe chạy một mạch tìm đến chàng trai kia ,
Anh ta vẫn đang đợi cô cứ lay hoay nhìn đồng hồ , chốc chốc lại nhìn vào điện thoại
“em tới rồi đây” chàng trai ngoái đầu lại nhìn lại
Cô gái đã vụt nhanh ôm chầm lấy chàng trai , dòng lệ cứ rơi , hai người họ điều im lặng hồi lâu không nói nhau câu gì .
Cô gái ôm chầm chàng trai, càng ôm càng xiết chặt
“Hiểu Hy , đừng khóc nữa anh sẽ nhanh chóng trở về thăm em , đừng khóc nữa “
Chàng trai kéo cô gái ra , rồi dùng đôi bàn tay rô ráp của mình xoa vào đầu cô gái một cách trìu mến , anh lại dùng chính đôi tay lau đi những giọt nước mắt ứ động trên phé mi rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên vầng trán cô gái , rồi ôm trọn vào lòng mình thủ thỉ khẽ nói :
“đừng khóc nữa, ngoan nào , há”
“anh nhất định sẽ về thăm em mà” giọng nói ấm áp làm sao
Lòng cô gái như vỡ òa , nắm chặt bàn tay khô cứng kia vụt nhẹ đặt lên gò má rồi tiếp lời
“khi đến nơi nhớ gọi về cho em”
Cái cảm giác hôm đó giống như ngày tận thế , tồi tệ biết mấy , đau thương biết mấy và rồi cô gái cứ nhìn chàng trai lẵng lặng bước vào buồng máy bay mà vẫn không thôi lệ
Nhìn anh cất bước rời đi , lòng của cô như đau lặng , ngẫm lại đoạn ký ức năm xưa từ ngày hai đứa quen nhau , cô luôn nhớ rõ ngày ấy cái ngày mà hai đứa vừa gặp mặt đã xiêu lòng , nắm tay nhau đi trên con đường tịch mịch đầy lá vàng rơi rụng , từng hình ảnh một cứ theo nhịp hiện về , không biết đã bao lần hai đứa cải nhau và người xin lỗi trước vẫn là anh ta , chàng trai bề ngoài lạnh lùng nhưng tận sâu bên trong vẫn luôn ấm áp , một mực hết lòng hết dạ chăm sóc cô gái ấy , cũng không nhớ rõ khi cô ấy khóc anh ấy đã ôm chầm cô ấy bao nhiêu lần , bao chuyến vui chơi của hai người giờ đây chỉ còn đọng lại trong mảnh ký ức của hiểu hy , hết nhớ nhung lại lo lắng , từng đợt sống lo sợ về nõi nhớ cứ tràn về ,sợ khi yêu xa hai người dần sẽ có khoảng cách lớn về không gian , thời gian tuy là liều thuốc tinh thần tốt để chữa lành vết thương cho nhưng cuộc tình không trọn vẹn nhưng lại vô tình ngắt đi khoảng thanh xuân tươi đẹp của đôi lứa đang yêu xa tạo nên khoảng cách lớn giữa hai người và rồi dần dần không biết tự khi nào hai người lại trở thành người xa lạ , lướt qua nhau trên con đường quen thuộc nhưng chẳng ai nhìn ai , một cái ngoảnh đầu cũng không làm được , những cuộc gọi bắt đầu thưa dần , đôi dòng tin nhắn ngày nào cũng nhận được giờ im lìm không dấu tích , không còn quan tâm nhau như lúc trước , hình ảnh của đối phương bắt đầu mờ nhạt , hai người lại có cuộc sống mới , không còn là của nhau , đó là do đối phương công việc bận rộn hay là do bản thân đã thay đổi, sực tỉnh ra tình yêu cứ như một bình trà , khi mới lấy ra từ lò lửa đỏ , nước tà sôi không ngừng hương trà thơm ngào ngạt vị trà đậm nhạt thanh khiết , khói nhè nhẹ thoảng ra mang theo hương vị tình yêu lan tỏa vào tận tâm can đôi lứa tỏa ra từng đợt từng đợt sóng hạnh phúc , nhưng theo năm tháng ấm trà nguôi dần vị trà bắt đầu có vị đắng không còn là ấm trà năm xưa luôn mang hương vị hạnh phúc của lứa đôi mà là ấm trà đau thương ấm trà quỵ lụy , người đi trà lạnh , trà trong bình thật không còn giữ lại được nữa. Vậy cho nên cách tốt nhất là luôn để ấm trà trên lò lửa rực hồng ngày ngày luôn hun nóng giữ cho nhiệt bên trong ấm cứ không ngừng không ngừng tăng lên để cho nước bên trong ấm trà luôn luôn lưu giữ lại mùi vị của mấy bức ảnh xưa mấy lần nắm tay mấy lần cải cọ , cứ như vậy cùng nhau nắm chặt tay đói phương đi hết con đường dài phía trước.
Hiểu Hy cứ như vậy dũng cảm đối diện với thực tại , cô gạc sạch nước mắt , nhìn về phía chân trời dõi theo chuyến bay của chàng trai rồi lẳng lặng cất bước nhẹ nhàng quay về.