iPub.vn Covid banner

Những điều chúng ta không nhìn thấy trong nhau

Thanh Huyền       4 năm trước       934 lượt đọc

Ta đã mất nhau vì những điều không nhìn thấy trong nhau.

Chúng ta bỏ lỡ nhau bởi những điều không nhìn thấy trong nhau và có thể mãi mãi cả cuộc đời này cũng không bao giờ nhìn ra được.

Và thế là, ta đã bỏ lỡ một người tốt nhất trên đời.

Ngày hôm ấy, máy bay cất cánh đưa anh rời xa khỏi đất nước này, nơi có tôi và gia đình anh ở lại. Nhưng có lẽ, anh sẽ không bao giờ trở về nữa. Tôi không đủ dũng cảm để nhìn lưng anh lẩn khuất vào đám đông giữa phi trường. Tôi thật sự đã và đang ghì siết nhiều điều lo sợ.

Thế nào nhỉ? Chúng ta đã bắt đầu? Và kết thúc? Điều đó có khi chẳng còn quan trọng, mà hẳn là không còn quan trọng nữa rồi. Đã nhiều ngày trôi qua, tôi không đủ dũng cảm để lê thân xác mỏi mệt, bước ra ngoài thấy chừng khó quá. Tưởng như một người què, đôi chân vô nghĩa. Tưởng như một người mù, mắt không nhìn thấy nắng ban mai. Sợ hãi những kỉ niệm chồng chất, chất đầy cả tim, đầy cả óc, đầy hết cả không gian. Và liệu anh có cảm thấy như tôi? Liệu anh đi tìm kiếm chân trời mới hay là cách trốn tránh những vỡ vụn. Sau vẻ ngoài mạnh mẽ của một gã trai, bên trong trái tim anh ta có gì?

Chúng tôi không hợp nhau. Chúng ta không hiểu nhau. Thế nào lại thế? Ai sinh ra mà thấu được nhau bao giờ. Chúng ta chịu thua đôi ba cái hờn dỗi vì những chuyện thật cỏn con. Nào đâu chuyện ăn, chuyện uống, chuyện nhắn tin, chuyện du lịch,... Có đâu phải là chuyện con cái, nhà cửa, nào đâu chuyện phụng dưỡng mẹ cha. Thế quái nào mà ta không thể thông cảm cho nhau vì những chuyện vớ vẩn trên đời. Sao ta lớn rồi mà vẫn còn ngốc xít như đứa con nít lên ba.

Đằng sau những câu trách móc đã thốt ra, tôi vẫn yêu thương thế. Nhưng người nghe lại nghĩ, tôi cạn tình ráo máng rồi. Tôi chả buồn giải thích, cần gì phải thế. Không cần rồi đâm ra lại mất thật, mất lúc nào chả hay. Tôi không nói ra những gì tôi nghĩ, anh không bao giờ hiểu được và chẳng bao giờ hiểu được người bên cạnh thật sự đang nghĩ gì. Đấy là một sự thật rất hiển nhiên.

Chúng ta không hiểu nổi nhau. Chúng ta vẫn quen chỉ nhìn thấy nhau ở đó mà chẳng kiên nhẫn nhận ra những tổn thương và hi sinh đối phương dành cho mình. Những điều người này vì người kia cuối cùng lại là thứ mãi mãi bị chôn giấu trong một mối quan hệ. Nào vô tâm, nào trách móc, nào hờn dỗi, nào đâu những câu nói vô tình ghim lại để mỗi lần không vui lại mang ra mà nhân thêm bao tội lỗi đối phương mắc phải. Trời ơi! Ta đang giết chết người yêu thương ta nhất. Có nhiều lúc, tôi khựng lại vì những điều mình lỡ nói, không thu lại được. Tôi cứa dao vào trái tim một người vốn dĩ đã có quá nhiều tổn thương và những gánh gồng vô hình trên đôi vai ấy. Những lúc ấy, tôi nhận ra tôi sai, tôi muốn vòng tay ôm chặt lấy người, nói rằng em xin lỗi, xoa dịu những nỗi đau. Nhưng thực tế thì điều đó chưa bao giờ xảy ra. Tôi và cả anh, sau mỗi cuộc cãi vã, chúng ta nhận lấy tổn thương, sợ hãi quá và chúng ta quay lưng rời đi, tự trốn vào một góc, vỗ về trái tim mình.

Sau nhiều lần, lặp đi lặp lại, không thể chịu đựng thêm nữa, người rời đi, tôi cũng rời đi.

Ta còn thương nhau không?

Có! Rất nhiều.

Sự tổn thương trong quá khứ đôi lúc trở thành con dao găm, cứa mãi, cứa mãi, trong lòng thối vữa, bung bét ra.

Tôi vẫn luôn hoài nghi về sự chung thủy của đàn ông. Nó bắt nguồn từ một cuộc tình dở dang với một gã đàn ông ong bướm. Từ đó, tôi hoài nghi liệu tình yêu có chăng thật sự tồn tại hay chỉ là một trò chơi đầy trớ trêu, may rủi của tạo hóa dành riêng để đùa cợt loài người. Ấy là do tạo hóa vẫn thường xoay vần, mà mọi thứ tình cảm trên đời lại chẳng có hình dạng rõ ràng. Những kẻ đã từng trải qua tổn thương thì hay mang nỗi ám ảnh rằng mọi thứ sẽ vô tình lặp lại, lại tiếp diễn. Điều đó, vô tình lại làm thương tổn một người thật lòng với ta. Và trớ trêu thay, có một người đàn ông thật lòng yêu tôi. Nhưng cho đến khi anh ta đi rồi thì tôi mới nhận ra điều đó.

Sự tổn thương trong quá khứ khiến tôi luôn đề phòng với tình yêu và mặc định rằng mình sẽ không bao giờ có được hạnh phúc. Thế quái nào mà tôi vẫn có thể yêu với cái suy nghĩ ấu trĩ ấy trong đầu. Tai hại thật, cái giá phải trả là người thật lòng yêu tôi.

Cái giá này, có đắt không?

Tôi cắn chặt môi, nghe chừng máu chảy mặn chát trong vòm miệng. Đắt và đau quá. Tôi ước mình đã nói ra những điều luôn lo sợ. Vậy còn anh? Anh có tiếc không? Anh có ước phải chi ta ngồi lại nói cho nhau nghe những điều ta lo sợ, những điều ta đã hi sinh cho đối phương và những hiểu lầm vốn dĩ sự thật không phải như thế.

Bẵng đi một thời gian, rồi thì anh cũng yên vị một cuộc sống mới, một đất nước mới, với những con người mới. Mỗi ngày, tôi vẫn lăn lộn với cuộc sống riêng. Hôm nay cũng thế, bóng dáng nhỏ bé in hằn trên con đường vắng lặng. Tiếng động cơ nổ lẹt đẹt nghe đắng nghét giữa trời trưa. Nắng từ cao xanh dọi thẳng đứng xuống đã khuất bóng. Nắng như vỡ đầu. Mồ hôi túa ra hai bên thái dương. Mùi cơ thể quyện với mùi khói bụi. Ngập ngừng hay nhút nhát thì cũng đến lúc phải tự chui ra khỏi vỏ ốc. Vẫn ước chừng là kẻ què, người mù mà không được.

Sự thật là tôi đã mất đi một người.

Ta đã mất nhau vì những điều không nhìn thấy trong nhau.


Bình luận


Các tin khác

Tự xuất bản sách điện tử cùng iPub - Tiết kiệm chi phí, thời gian, công sức cho các tác giả.
iPub - Chắp cánh ước mơ cho mọi tác giả Việt!