Bức thư gửi tới ông nội - trên trời xanh cao, mênh mông.
Ông nội kính yêu của con,
Đã bao lâu rồi chúng ta không ngồi dưới mái hiên uống cà phê cùng nhau? Đã bao lâu rồi con không thấy ông ngồi đọc sách bên cửa sổ? Đã bao lâu rồi mảnh vườn thiếu người chăm sóc?
Có lẽ đã rất lâu rồi.
Nội có nhớ con không?
Hôm nay con nhớ nội quá, lại ngồi gõ mấy dòng, gửi tới nội - ở trên trời - một nơi chắc hẳn sẽ rất an yên nội nhỉ?
Hồi bé con nghĩ rằng cần phải lớn nhanh, để đi xa, để đến những vùng đất tươi đẹp, rực rỡ ngoài kia. Con khao khát được lớn. Những lúc đó nội nhìn con rồi nói: không có mảnh đất nào tươi đẹp bằng mảnh đất quê mình con ạ, nhưng con không tin. Quê mình toàn rơm rạ, đất đai cằn cỗi, nóng như thiêu như đốt, lạnh thì cắt da cắt thịt… Thế mà khi lớn lên, đến nhiều vùng đất, ăn nhiều món ngon con mới nhận ra lời nội nói năm nào đúng đắn xiết bao. Quả thực không nơi nào đẹp như quê mình, không món ăn nào ngon bằng món ăn mẹ nấu.
Ông nội nhớ nhung vô ngần của con,
Hồi còn bé ông dạy con học võ, còn dạy con đọc sách, dạy con cả chơi thể thao và cả lời ăn tiếng nói. Đặc biệt nhất và Nội thường dặn dò con nhất là phải luôn sống trung thực. Có lần con xin ông tiền mua vở, ông đưa con 800 đồng. Con đi mua vở hết 500 đồng, còn 300 con mua ổi ăn. Nhưng về nhà con lại nói dối rằng con đã mua vở hết tiền. Ông nói rằng: Chúng ta lên gặp người bán vở nhé!
Con lúc đó oà khóc thật to. Ông ôm con vào lòng rồi thủ thỉ: con à, mình hãy sống thật trung thực nhé, lòng trung thực sẽ giúp con sống mãi trong lòng người khác và giúp con sống mà không hổ thẹn với bất cứ ai.
Và cũng cho tới bây giờ, lời dặn ấy mới thấm thía vô cùng đối với con.
Ông yêu thương,
Con đã lớn lên bằng tình yêu thương bình yên từ ông, cũng từ tình yêu thương đó mà con chưa một lần phải cúi đầu, cũng từ tình yêu thương đó mà con biết thưởng thức cuộc sống, cũng từ tình yêu thương đó mà mỗi lần con yếu lòng, con lại nghĩ về để rồi như được tiếp thêm sức mạnh, sống tiếp một cuộc sống ý nghĩa. Con thực lòng biết ơn ông, biết ơn những chắt chiu xây dừng nề nếp gia đình của ông, truyền tới O, cha mẹ, anh em con.
Dù ở bất cứ đâu, nơi nào con cũng luôn nghĩ về ông và con tin rằng ông cũng đang dõi theo gia đình mình…
Mong bình an luôn ở cạnh gia đình chúng ta ạ,
Con tặng ông hai bài thơ nhỏ, gần đây mà con viết khi nhớ ông...
1.
cô giáo ra đề
tả về “ông nội”
bé ngoan chạy về
ngắm Người thật kỹ
ông nhìn bé viết
miệng mỉm mỉm cười
xem nào “tóc bạc”
miệng móm thật tươi
ông thường dạy bé
viết chữ, học bài
chơi cờ, quét bếp
đọc sách miệt mài
còn gì nữa nhỉ
ông ơi ông ơi
con yêu ông lắm
bên ông nên người.
ông đi chơi rồi
một nơi xa lắm...
2. Công chúa thật xinh
Hoàng tử thật đẹp
rồi họ yêu nhau
rồi họ bên nhau
“họ sướng quá nhỉ?”
bên nhau bên nhau
đến khi răng rụng
đến khi bạc đầu
ông cười ồ lên
vì bé thắc mắc
“chỉ cần tử tế
con sẽ sống vui”
đúng rồi, ông nhỉ
như ông bà này
cổ tích là đây
đâu cần trong sách
ngoan lắm, bé con
cổ tích, điều thiện
đều thật trên đời
nếu con sống tốt
bao nhiêu năm rồi
con tin cổ tích
như tin trên đời
con bên ông nội.
Kính thư,
N